Hãy can đảm bước tới, bạn nhé!

Một trận mưa rào không biết từ đâu ùn ùn kéo đến phá vỡ bầu khí oi bức của những ngày vừa qua. Nước chảy xuống xối xả như bị vỡ từ một chiếc ống lớn ở trên cao rồi tự nhiên lại biến mất. Nhưng cũng may, nhờ đó mà cảnh vật nơi đây trở nên dễ thương hơn hẳn, giống như nó vừa được tiếp thêm một luồng sống mới khiến ai nấy đều muốn bước ra ngoài để tận hưởng cái không khí hiếm có này. Người thì chọn cho mình một chiếc ghế đá; người thì đi bách bộ; có người lại chọn ngồi dưới một gốc cây;… ai cũng muốn tìm cho mình một không gian tốt nhất để có thể cầu nguyện trong những ngày linh thao này. Tôi thả bộ một mình trên con đường chạy dọc theo bờ hồ với hai hàng cây tuyệt đẹp.

Những cơn gió nhè nhẹ của buổi chiều tà sau cơn mưa rào thật dễ chịu biết bao khiến lòng người cũng trở nên nhẹ nhàng, thanh thoát. Nhưng lạ thay! tâm hồn tôi vẫn cảm thấy thật nặng trĩu. Tôi cúi xuống đếm chậm rãi từng bước chân một cách vô thức. Chợt tôi nhận ra có bóng ai như dáng cha giảng phòng in dưới mặt nước đang tiến về phía mình. Tôi định tâm quay lại để không phải đối diện vì tôi chưa đủ tự tin để gặp ngài. Nhưng cha đã lên tiếng trước:

Cha đi đồng hành cùng con được chứ?

Bị bất ngờ nên tôi có phần hơi lúng túng không biết phải trả lời làm sao đành cười ngượng rồi nhẹ nhàng cúi đầu đồng ý.

Thấy tôi có vẻ hơi căng thẳng nên cha hỏi: Con không được khỏe sao?

Dạ, con vẫn khỏe ạ – Tôi trả lời như cho xong.

Cha liền hỏi tiếp: Thế mấy bữa nay con cầu nguyện được chứ?

Dạ, được ạ – Tôi cố trả lời một cách tự nhiên để không bị lộ vẻ nói dối, chứ mấy bữa này tôi đâu có cầu nguyện được gì mà cứ bị cám dỗ ra về thôi.

Cha cười tỏ vẻ như hài lòng còn tôi thì thở phào nhẹ nhõm như vừa vượt qua được một cửa ải. Nhưng đột nhiên, cha dừng lại, mắt nhìn xuống mặt hồ rồi hỏi tôi với giọng trầm hẳn: Nhưng sao cha không nhận thấy được điều đó?

Đúng là kinh nghiệm của một người đã từng trải qua nhiều cuộc đồng hành – Tôi nghĩ thầm trong bụng. Đoán biết là cha đã nhận ra được điều gì đó nhưng có nên nói không? Chính tôi cũng không biết nữa.

Không thấy tôi trả lời, cha biết mình đã đoán trúng tim nên quay lại nhìn tôi cười rồi bước tiếp. Còn tôi như người đã bị phát giác đành lặng lẽ bước theo sau mà không biết phải nói gì.

Thấy tôi im lặng cha liền nói: Con không muốn nói cũng không sao nhưng nhớ là hãy kể chuyện này cho Chúa nghe nhé.

Giọng cha lúc này ôn tồn như của một người cha đang dặn dò đứa con của mình vậy khiến tôi không sao kìm được lòng liền lên tiếng: Nhưng…con thấy lo lắm cha ạ. Có lẽ con sẽ không khấn.

Oh! Ra vậy. Con lo lắng chuyện gì? – Cha vừa đi vừa nói với giọng rất bình thản, mắt vẫn nhìn về phía trước mặc cho tôi có cảm xúc ra sao.

Thấy vậy, tôi nói với giọng nghiêm trọng hơn: Con lo không biết có đủ khả năng sống ba lời khấn dòng không? Con thấy lội ngược dòng thời nay khó quá!

Cha quay lại nhìn tôi rồi nói với vẻ rất xác quyết: Đúng, con nhận định đúng lắm! Nhưng điều đó không có nghĩa là không thể. Bằng chứng là đã và đang có rất nhiều người vẫn đi con đường ấy đấy thôi.

Nhưng bằng cách nào vậy cha? – Tôi hỏi với giọng khá tò mò.

Con hãy quan sát những chiếc lá kia – Cha vừa nói vừa đưa tay chỉ xuống những chiếc lá đang trôi bồng bềnh trên mặt nước rồi tiếp: Bình thường nếu nó cứ thả mình trôi theo dòng nước thì không biết dòng nước sẽ đưa nó đi đâu. Nhưng giả sử có một cái cọc cho nó bám vào. Chiếc cọc đó sẽ cản lại sức đẩy của gió và làm cho chiếc lá không bị trôi theo dòng nước nữa.

Dừng lại một chút cha nói tiếp: Đời tu của chúng ta cũng vậy, nếu con cứ để mình tự do trôi theo dòng đời thì không biết con sẽ ra sao. Nhưng nếu con biết bám vào Chúa Giêsu như một chiếc cọc vững chắc, chắc chắn Người sẽ giúp con lội ngược dòng.

Nhưng có những lúc con không cảm nhận được có Ngài thì làm sao con có thể bám vào?– Tôi hỏi với vẻ hơi giận dỗi.

Vẫn với giọng rất ôn tồn và bình thản cha giải thích: Đúng! Có những lúc trong cuộc sống ta cảm thấy như Chúa đi đâu rồi? Sao Ngài để tôi một mình chống trả với cơn sóng gió vậy?… Nhưng con hãy nhớ lại kinh nghiệm của các môn đệ năm xưa. Hãy thưa lên với Chúa: Thầy ơi! Con chết mất! Chắc chắn Người sẽ ra tay. Giọng cha lúc cuối nghe như đang van nài khẩn thiết lắm.

Thấy vậy, tôi liền hỏi: Thế cha đã có kinh nghiệm về chuyện này trong đời tu của cha chưa?

Nhiều lắm con ạ – Cha nói mà không cần một chút suy nghĩ nào như nó đã là một cái gì có sẵn ở trong ngài.

Tôi được đà hỏi tiếp: Vậy khi đó cha đã làm gì?

Cầu nguyện, cầu nguyện và cầu nguyện – Cha vừa nói vừa nhấn từng từ rồi nói tiếp: Cầu nguyện sẽ giúp con thắng được mọi mưu lược của Satan. Bởi ngày nào con không có sự liên lạc với bộ chỉ huy là chính Đức Kitô ngày đó con sẽ gặp nguy hiểm.

Con hỏi không biết có đủ khả năng để theo Chúa không. Thưa rằng, không ai dám khẳng định mình đủ khả năng nhưng nếu con có thiện chí theo Chúa nhất định Người sẽ thêm sức cho.

Nghe đến đây tôi cảm thấy hơi xấu hổ vì thấy lòng nhiệt thành của mình chưa đủ lớn. Tôi nói với giọng nhỏ hẳn: Con thấy mình thật không xứng đáng làm môn đệ Chúa.

Thấy vậy, cha liền trấn an: Nếu Chúa có điều kiện thì cha và con, tất cả chúng ta đều không xứng đáng. Nhưng ơn gọi đi theo Chúa là ơn Chúa ban, ơn không có điều kiện đi trước. Con thấy không! Một Phêrô chối Chúa; một Phaolô bắt bớ đạo; một Augustino ăn chơi trác táng;… Con thấy họ xứng đáng không? Vậy mà Chúa vẫn gọi họ để làm người rao giảng danh Chúa đó. Đơn giản là vì Chúa muốn.

Nói rồi cha nhún vai cười vui vẻ rồi nói tiếp: Chúa chỉ cần con quảng đại mở lòng ra đáp lại tiếng Chúa mời gọi, còn những chuyện khác cứ để Chúa lo. Hãy cầu nguyện xin Chúa giúp con có được sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng cũng hãy nhớ rằng, chọn là đồng nghĩa với bỏ lại. Can đảm lên, cha sẽ cầu nguyện cho con.

Nói rồi, cha từ từ bước đi bỏ mặc tôi với những suy nghĩ bộn bề. Ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh mà đầu óc tôi rối bời. Tôi không suy nghĩ được gì nữa. Những cơn gió nhè nhè vẫn thổi bên tai nhưng dường như tôi không có cảm giác. Tôi nhắm nghiền mắt lại rồi gào lên trong tâm trí: Chúa ơi! con phải làm sao đây?

Bỗng có một bàn tay vỗ nhẹ lên vai tôi rồi khẽ nói: Đến giờ rồi chị ơi!

Tôi giật mình mở mắt ra. Chao ôi! Tôi vừa ngủ gật sao? Thật xấu hổ quá! Ngồi cầu nguyện mà tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trước mặt tôi lúc này là bàn thờ với tượng Chúa chịu nạn vẫn treo ở trên cao. Thì ra, vừa rồi chỉ là một giấc mơ. Không có cuộc đồng hành nào cả. Bây giờ mới là giờ lấy điểm cầu nguyện thứ hai của buổi sáng và bên ngoài trời vẫn đang mưa.

Tôi vội quỳ xuống xin lỗi Chúa nhưng cũng tạ ơn Chúa vì trong giấc mơ Người đã cho tôi suy tư về một đề tài rất hay. Tới đây cũng là ngày tôi cam kết tuyên giữ ba lời khuyên Phúc Âm và sống đời sống cộng đoàn. Tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc. Nhưng nếu nói rằng, tôi hoàn toàn tự tin, không có chút lo lắng gì thì tôi là kẻ đang nói dối. Tuy nhiên, trong tình yêu vào Đức Giêsu Kitô Chịu Đóng Đinh là đối tượng duy nhất của lòng trí tôi, tôi can đảm tiến bước. Thật ra, cái khoảnh khắc tuyên khấn linh thiêng ấy cũng là lúc mở đầu cho một hành trình chiến đấu mới của tôi. Vì thế, tôi biết ngày nào tôi không nhìn lên Đức Giêsu Chịu Đóng Đinh, ngày đó tôi sẽ ngã. Tôi biết, tôi chỉ là chiếc bình sành dễ vỡ.

Các bạn trẻ thân mến, khi viết lại những lời này, trong tôi chợt nảy ra một suy nghĩ: Chắc có lẽ nhiều người trong các bạn cũng có những trăn trở giống tôi. Đôi lúc, chúng ta cũng cứ tự hỏi: Liệu tôi có đi tu được không? Có thật Thiên Chúa muốn gọi tôi?,… Nhưng tôi thiết nghĩ, nếu chúng ta cứ để cho những câu hỏi đó chất vấn thì sẽ không bao giờ ta dám can đảm dấn bước. Hay nói như thánh Bônaventura: “Bạn đừng hỏi lí trí nhưng hãy hỏi con tim; đừng hỏi con người nhưng hãy hỏi Thiên Chúa”. Vì thế, nếu có một lúc nào đó trong bạn chợt nảy ra ý định muốn đi tu. Hãy can đảm lên! Đừng ngại. Chúa sẽ không chịu thua lòng quảng đại của bạn đâu.

Têrêxa Nhỏ

Facebook

Twitter

Email

Print

Nguồn: tonggiaophanhanoi.org