Thánh Giá Đời Em

Đọc xong những dòng tin nhắn mà mắt tôi nhòa đi lúc nào không hay. Tôi không khóc nhưng nước mắt cứ lăn dài hai bên má. Tôi thương em, thương hai đứa con của em vì chúng còn quá nhỏ. Rồi đây, cuộc sống của em và hai con sẽ ra sao? Phải chăng Thánh Giá này với em là quá nặng?

Em vào trường sau tôi hai khóa. Ngày còn là sinh viên, em vốn là một cô bé nhỏ nhắn và khá nhanh nhẹn nên được mọi người đặt cho cái biệt danh là ‘còi’. Em luôn vui vẻ, đơn sơ, nhiệt tình trong các hoạt động của nhóm và rất thân thiện nên ai cũng quý mến em. Ra trường, cũng như bao cô gái khác, em kết hôn với một chàng trai cùng quê nhưng gia đình em sống ở Hà Nội. Anh làm nghề nhôm kính còn em thì dạy học. Cuộc sống cứ thế xoay vần hạnh phúc với hai đứa con nhỏ. Chồng em cũng là một người khá thân thiện và vui vẻ. Tuy không quen biết các anh em trong nhóm sinh viên nhiều nhưng mỗi khi nhóm có dịp gặp gỡ là anh đều chở em và hai con nhỏ đi tham gia. Cuộc sống gia đình với em như vậy là quá ấm êm và hạnh phúc, em không còn mong muốn gì hơn nữa.

Tuy nhiên, người đời thường nói: Cuộc sống phải được tạo nên từ những mảng màu sáng tối hòa trộn với nhau. Nó không chỉ là nụ cười mà còn là nước mắt. Điều đó thật đúng với em lúc này. Trớ trêu thay là khi em đang cảm nghiệm cuộc sống là những ánh hồng lấp lánh thì sáng nay, bỗng nhiên em nhận được một cuộc điện thoại lạ báo rằng chồng em vừa bị tai nạn lao động và anh ấy đã ra đi… Trời ơi! em không tin vào tai mình nữa. Liệu có sự nhầm lẫn gì không? Em cố hỏi đi hỏi lại cho đến khi xác nhận rõ ràng đó chính là chồng em. Như một luồng điện chạy khắp cơ thể khiến người em nóng ran, đầu óc em choáng váng, mặt mũi em tối sầm. Chiếc điện thoại bên tai rơi lúc nào không hay. Em khuỵu xuống mà cảm tưởng như trời đất cũng sụp xuống theo em. Cô gái vốn mạnh mẽ ngày nào giờ đây trong em đã biến mất. Em khóc đấy nhưng không sao thành tiếng bởi vì nỗi đau này quá lớn. Em phải làm sao bây giờ? Chúa ơi! chuyện này là thế nào?

Nghe những người bạn kể lại mà lòng tôi cũng cảm thấy đau nhói. Tôi thương cho số phận của em và thương cho hai đứa trẻ. Chúng còn quá nhỏ để có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh ra đi quá đỗi bất ngờ không một lời chào biệt. Thật không thể tin nổi khi cuộc sống của em và hai con là chính anh mà bây giờ mọi thứ đã thay đổi. Có quá nhiều khó khăn và thử thách đang chờ em trước mắt. Chợt tôi nhớ đến hình ảnh Đức Mẹ đứng dưới chân Thánh Giá Chúa. Rồi tôi tự hỏi, có khi nào xưa kia khi đứng dưới chân Thánh Giá chứng kiến con mình chết tức tưởi như vậy Đức Mẹ cũng hỏi Thiên Chúa ‘Tại sao’ chăng? Kinh Thánh không nhắc gì đến điều đó nhưng trong kinh Bảy Sự thương khó Đức Bà có viết: Đoạn Đức Chúa Giêsu gục đầu xuống từ giã Đức Mẹ mà sinh thì, thì lòng Đức Mẹ đau đớn như dao sắc thâu qua lòng vậy. Tôi nghĩ, giờ này chắc em cũng đang như đứt từng khúc ruột ra vậy. Bởi vì trước mắt em lúc này là cả một bầu trời đen tối…

Em thân mến,

Quả thật, nỗi đau này là quá lớn. Có thể, với em lúc này cuộc sống như một mớ hỗn độn. Trái tim em vẫn luôn luôn và mãi mãi có một vết sẹo mà nếu ấn vào sẽ cảm thấy đau nhói. Tuy nhiên, sẽ không có một nỗi đau nào tồn tại vĩnh viễn em ạ! nên hãy cho phép chúng đi ngang qua đời em như chuyện thường tình thế gian. Hãy khóc thật to nếu em muốn nhưng cũng hãy yêu thương thật sâu đậm bởi mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi. Dĩ nhiên, không gì tốt hơn là anh ấy vẫn còn bên cạnh mẹ con em nhưng sẽ còn tốt hơn nữa nếu chúng ta có kỉ niệm về anh ấy để cất giữ trong tim phải không em?

Ngày mai cũng là ngày lễ Suy Tôn Thánh Giá. Đúng là một sự trùng lặp không ngờ. Em biết không! Giáo hội mừng lễ này không phải để suy tôn sự đau khổ và sự chết nhưng chính trong sự thinh lặng của Thánh giá, sức mạnh của tình yêu trường cửu làm bừng lên ơn Phục Sinh. Vì thế, việc tôn kính Thánh giá không quan trọng cho bằng việc vác Thánh Giá. Nghĩa là Thánh giá cần phải được đặt trên vai mỗi người chúng ta. Và theo nghĩa đó, có thể đây chính là Thánh Giá Chúa muốn em vác để theo Người.

Nhưng là con người, có nhiều lúc chúng ta thường run sợ và tìm mọi cách để lẩn tránh Thánh giá. Thánh giá dường như đã trở nên một cái gì thù địch, trái ngược với bản tính và niềm hạnh phúc của chúng ta. Tuy nhiên, Thánh giá hay khó khăn, thử thách chính là quy luật tự nhiên của cuộc sống mà như thánh Phaolô đã từng nói: Ở dưới gầm trời này không ai có thể tránh khỏi. Nó như một cái gì nằm sẵn trong thân phận con người chúng ta. Vì thế, là những người kitô hữu, có thể chúng ta không biết tại sao mình bị đau khổ hay tại sao sự dữ luôn khống chế cuộc sống. Nhưng chúng ta tin những đau khổ mà chúng ta đang phải chịu sẽ không trở nên vô nghĩa vì chính Đức Giêsu Kitô cũng đã chịu đau khổ cách bất công. Điều chúng ta dám chắc chắn là Thiên Chúa luôn yêu thương con người và Người luôn muốn những gì là tốt nhất cho con người.

Vì thế, hãy can đảm lên em nhé! Bởi chúng ta tin, cầu vồng sẽ xuất hiện sau cơn mưa cũng như mặt trời đi lên từ bóng tối. Nỗi đau nào rồi cũng nguôi ngoai và người sống vẫn phải sống. Thiên Chúa luôn công bằng, khi Người lấy của ta thứ gì thì Người sẽ hoàn trả cho ta những thứ tốt đẹp hơn. Linh mục Jacque Phillipe còn cho chúng ta biết rằng, mặc dù cuộc sống luôn có những câu hỏi khó hiểu, nhưng chúng ta vẫn phải can đảm mà đừng hỏi “Tại sao?”, nhưng hãy hỏi “Lạy Chúa, lúc này đây Chúa muốn gì nơi con?”. Em hãy nhớ rằng, đường dưới chân phải tự mình bước đi, từ đau khổ hạnh phúc sẽ ươm mầm. Cho nên, lúc này đây, hãy can đảm sống cho chính em, cho con em và sống cho cả anh ấy nữa nhé!

Nguyện xin Bình an của Chúa Kitô luôn bên em.

Têrêxa nhỏ

Facebook

Twitter

Email

Print

Nguồn: tonggiaophanhanoi.org