Đức tin và chiến tranh

Đã lâu lắm rồi, hôm nay tôi mới có dịp đến giáo xứ Thái Hà cùng với người em của mình. Chúng tôi đến vào lúc các Cha dòng Chúa Cứu Thế đang dâng lễ. Thánh lễ cũng khá đông người nhưng có vẻ không được đông như những ngày trước mùa dịch, mặc dù đang là Mùa Chay. Nhưng vì không chủ định đến dự lễ mà có chút việc riêng nên chúng tôi lặng lẽ đi vào phía trong của khu nhà Dòng.

Khi chúng tôi xong việc và trở ra ngoài thì cũng là lúc thánh lễ kết thúc. Quan sát đoàn người, tôi thấy một số quỳ lại nhà thờ để cầu nguyện; một số vội vã ra về; một số khác thì vào nhà sách còn một số ra viếng Đức Mẹ ở phía đầu nhà thờ. Đang chăm chú quan sát dòng người qua lại, chợt tôi thấy một đôi vợ chồng trẻ dẫn một bé gái xinh xắn chừng 5-6 tuổi, họ đang tiến về phía tượng đài Đức Mẹ cùng với một số người khác. Bỗng đứa bé quay lại hỏi người cha: “Đây là Đức Bà phải không Ba?” – Nó vừa nói vừa chỉ tay về phía tượng Đức Mẹ. Người chồng nhìn người vợ cười và cả hai cùng gật đầu vui vẻ. Đứa bé cười một cách khoái trí như vừa đoán ra một bí mật gì đó ghê gớm lắm. Rồi người mẹ hướng dẫn bé chắp tay trước ngực nhìn lên Đức Mẹ và họ bắt đầu cầu nguyện…

Thấy cảnh đó mà trong tôi chợt dấy lên một niềm hạnh phúc lạ thường. Không hẳn vì thấy gia đình họ hạnh phúc mà tôi có cái cảm giác đó đâu nhưng là một niềm vui từ bên trong. Bởi trong một xã hội mà dường như người ta đang đánh mất đi cái Cảm thức đức tin thì vẫn có những con người luôn ý thức mình thuộc về một Đấng nào đó ở trên cao. Và tôi thầm tạ ơn Chúa và Đức Mẹ.

 Bất thần, tôi nhớ đến những người anh chị em ở Ukraine. Tôi thầm cầu nguyện cho họ hãy vững tâm vào Chúa. Thật tình, mới đầu khi nghe tin Nga và Ukraine sắp xảy ra chiến tranh, tôi đã nghĩ, chắc nó sẽ không dai dẳng và khốc liệt như những cuộc thế chiến trong lịch sử mà tôi đã từng học từ thời phổ thông đâu. Có lẽ chỉ vài ngày là sẽ chấm dứt vì thời nay là thời nào rồi mà còn bom đạn, hầm trú. Người ta đánh nhau trên thương trường chứ ai còn đánh nhau trên chiến trường. Thế nhưng, không biết suy nghĩ đó của tôi có tội lỗi gì không mà cuộc chiến tranh kéo dài đến nay đã hơn một tháng rồi, mặc dù mọi người vẫn ra sức cầu nguyện xin ơn hòa bình.

Nhìn những người già, trẻ em ở đất nước Ukraine qua các trang mạng đang phải chạy trốn dưới làn đạn rơi quanh mình, những đoàn người ở các cửa khẩu biên giới đang tìm cách chạy sang các nước láng giềng để trú ẩn, những giọt nước mắt của các bà mẹ van xin: hãy chấm dứt chiến tranh,… mà thấy lòng như se lại. Đặc biệt, cảm động hơn với em bé 11 tuổi đã một mình chạy trốn khỏi cuộc chiến với một chiếc balo và một túi ni lông trên tay. Mẹ em không thể bỏ người mẹ ruột của bà, còn cha em đã đi chiến đấu trên chiến trường. Vì thế, họ đã phải quyết định để em chạy trốn hơn là ở lại một đất nước đang bị chiến tranh tàn phá. Em đã một mình vượt qua quãng đường chừng 1.300km để đến thủ đô Bratislava, nơi có người thân của em nhờ những số điện thoại được ghi trên cánh tay và nhờ sự giúp đỡ của nhiều người. Và còn biết bao những cảnh tượng đáng thương khác… Tất cả ai nấy đều đang cố gắng tìm cho mình một nơi an toàn để trú ngụ. Tôi nghĩ, chắc họ cũng chẳng còn tâm trí nào mà nhớ bây giờ đang là Mùa Chay, mà nếu có thì cũng chỉ là con số rất nhỏ, mặc dù các Linh mục vẫn dâng lễ trực tuyến hàng ngày. Bởi với họ, điều quan trọng bây giờ là làm sao để bảo toàn mạng sống.

Bạn thân mến! Theo bạn, trong hoàn cảnh đau thương đó, đức tin của các kitô hữu ở Ukraine sẽ ra sao ???

Đức Thánh Cha Phanxicô trong sứ điệp Mùa Chay năm 2022 đã nói: “Nếu đại dịch và chiến tranh đã làm cho chúng ta chạm vào sự yếu đuối của chúng ta về mặt cá nhân và xã hội thì Mùa Chay sẽ cho phép chúng ta cảm nghiệm niềm an ủi khi tin vào Thiên Chúa. Nếu thiếu điều này chúng ta không thể đứng vững.” Nhưng tôi không dám chắc rằng, hơn 4 triệu kitô hữu ở Ukraine đã nghe được những lời này và cũng không dám chắc rằng, hiện tại họ vẫn vững lòng tin. Bởi vì vẫn còn vang vọng đâu đó những câu hỏi: Thiên Chúa ở đâu? Ngài có thật hay không? Tại sao lại để chuyện này xảy ra?… ở các khu tàu điện ngầm hay ở các cửa khẩu biên giới. Nhưng chúng ta không có quyền xét đoán đức tin của người anh em mình. Tôi nghĩ, điều cần thiết mà chúng ta có thể làm trong lúc này là hãy CẦU NGUYỆN, CẦU NGUYỆNCẦU NGUYỆN. Có thể tôi và bạn, chúng ta không đủ thánh thiện để có thể củng cố đức tin cho các anh chị em kitô hữu ở Ukraine nhưng chúng ta tin rằng, lời cầu nguyện của chúng ta có thể làm được điều đó.

Và như đại dịch Covid – 19, tất cả chúng ta đều không biết được khi nào thì chiến tranh ở Ukraine sẽ kết thúc, cũng như ông Nôe không biết khi nào thì nước rút và cuộc sống sẽ trở lại bình thường. Nhưng chúng ta hãy tin vào Lòng Thương Xót Chúa và cùng với Đức Thánh Cha Phanxicô thánh hiến hai nước cho Trái tim Vô Nhiễm Đức Mẹ. Hãy dùng vũ khí đơn giản mà khi xưa Mẹ đã dạy cho chị Lucia, Phanxico và Jacinta khi cầu nguyện. Đó là: “Hãy lần hạt Mân Côi mỗi ngày để đem hòa bình cho nhân loại và chấm dứt chiến tranh”. Ước mong rằng, hòa bình sẽ đến.

Têrêxa nhỏ

Nguồn: tonggiaophanhanoi.org