Có những con người đi qua đời ta rất lặng lẽ, nhẹ như một bước chân vào buổi sớm, như một làn gió mát không tên. Họ đến trước ta, rời đi sau ta, không để lại gì ngoài sự sạch sẽ, ngăn nắp, yên bình. Họ là những người lao công – những con người vẫn âm thầm giữ cho đời sống này được sạch sẽ, trật tự. Có khi họ xuất hiện giữa đêm tối, trong cái se lạnh của sáng sớm hoặc cái oi bức của trưa hè, không lời than phiền, không mong người khác chú ý. Vẫn là đôi tay ấy, chiếc chổi ấy, chiếc xe đẩy ấy, đôi khi là chiếc khẩu trang che nửa khuôn mặt đã đầy nét mệt mỏi. Nhưng ẩn sau tất cả là một sự trung thành đáng kinh ngạc: Trung thành với công việc, với nhịp sống của xã hội, của từng bước chân người khác.
Tôi vẫn nhớ một lần thức dậy sớm, đứng nơi cửa sổ tu viện nhìn ra con đường còn ướt sương đêm, thấy một người phụ nữ lom khom bên lề đường, cần mẫn từng nhát chổi. Chị không biết có ai đang dõi theo mình. Và thật ra, cũng chẳng cần biết. Sự hiện diện của chị đủ để tôi phải lặng người, khi hiểu rằng: Có những người dọn đường cho ta mỗi ngày mà không bao giờ xuất hiện trong bất kỳ lời cảm ơn nào. Họ không có mặt trong những buổi vinh danh, không có tên trong bài giảng, không được ai trích dẫn. Nhưng chính họ là người giữ cho cuộc sống này không trượt vào hỗn độn.
Chúa Giê-su, trong ba mươi năm ở Nazareth, cũng đã sống như thế. Không ai nhớ nổi một lời Ngài giảng trong những năm ấy, vì có lẽ Ngài chưa từng cất tiếng giảng dạy. Nhưng đó lại là những năm tháng nền tảng của ơn cứu độ, khi Thiên Chúa làm người và sống như một con người bình thường, lao động, mệt nhọc, âm thầm. Những người lao công hôm nay, cũng đang âm thầm tiếp nối mầu nhiệm ấy: Họ làm việc không phải để được thấy, mà vì sự sống của người khác. Họ dọn dẹp không chỉ rác, mà cả những vô tâm, cẩu thả, vội vã của cuộc đời quanh họ. Họ giữ lại phẩm giá cho con người, dù chẳng mấy ai nhìn họ như một phần của điều cao quý.
Tôi tin rằng, Thiên Chúa đang ngắm nhìn họ, không phải như những người làm thuê, mà như những người bạn của Ngài trong công trình kiến tạo và gìn giữ thế giới. Trong ánh nhìn của Chúa, sự âm thầm ấy không bao giờ là vô hình. Trong trái tim của Ngài, từng giọt mồ hôi đều có giá trị vĩnh cửu. Và trong tâm hồn tôi, sự hiện diện thinh lặng của họ là một lời mời gọi: Hãy sống đơn sơ, tận tụy, đừng sợ hèn mọn. Vì chính nơi đó, ánh sáng bắt đầu lên.
Tôi tự hỏi: Giữa biết bao âm thanh lớn của thế giới này, liệu có bao nhiêu người dám sống nhỏ lại như một người quét rác, như một ngọn đèn dầu leo lét giữa sương? Nhưng có lẽ, chính những người sống âm thầm lại đang giữ cho thế giới này khỏi vụn vỡ. Trong thế giới ấy, tôi cũng được mời gọi bước đi nhẹ hơn, kiên trì hơn, và lặng thầm hơn, để mỗi hành vi nhỏ bé cũng có thể trở nên một lời cầu nguyện, một sự dâng hiến, một dấu chỉ cho tình yêu không phô trương mà Chúa Giê-su đã sống và vẫn đang sống giữa chúng ta.
Lạy Chúa Giê-su, Chúa đã chọn sống âm thầm và lao nhọc như bao người bé mọn. Xin cho con đôi mắt biết nhận ra vẻ đẹp của sự âm thầm. Xin cho con trái tim biết trân trọng những hy sinh lặng lẽ. Và xin cho từng việc nhỏ bé con làm hôm nay được kết hiệp với tình yêu lớn lao của Chúa, để con cũng trở nên ánh sáng hiền lành giữa đời thường tăm tối./.
M.Mad
Nguồn: tonggiaophanhanoi.org
TIN LIÊN QUAN: