Cuộc đời và những chuyến phiêu du

Nghĩ về cuộc đời của người môn đệ, tôi liên tưởng đến một từ duy nhất: Lên đường.

“Lên đường” đi ra khỏi cái tôi chật hẹp của chính mình, đến với những “vùng ngoại biên” là lời mời gọi không bao giờ cũ của Đức Giê-su đối với các môn đệ xưa và nay. Trong một cách thế đặc biệt, tôi nhận thấy rõ nét điều này trong việc chuyển sứ vụ của một số linh mục và tu sĩ mà tôi quen biết.

Nhận được bài sai chuyển đến một cộng đoàn hay giáo xứ mới, chắc hẳn mỗi người lại mang những cung bậc cảm xúc khác nhau. Trong bước chân xác tín của người ra đi, vẫn còn đâu đó vài tiếng nấc nghẹn ngào của người ở lại… Không thiếu sự bùi ngùi, bâng khuâng… Vì có lẽ, không phải cảnh vật làm nên kỉ niệm, nhưng là những người trong các mối tương quan liên vị đã góp phần làm nên một “mảnh ghép” trong cuộc đời của người lên đường.

Trong tâm lý thông thường, người ta thường tìm kiếm cho mình một vùng an toàn, và có phần “ngại” khi phải rời đến một nơi mà mình không quen, đặc biệt khi họ đã đến tuổi trung niên. Tuy nhiên, tôi lại nhận thấy phần khác biệt nơi những người lên đường trong sứ vụ mới, bởi phải chăng, họ đã “thấm” được bản chất và căn tính của người môn đệ: Cuộc đời là những chuyến phiêu du đến những miền đất lạ. Với họ, cuộc đời còn là một hành trình buông bỏ ý mình và tìm kiếm thánh ý Chúa.

Tôi ấn tượng mãi lời của một vị linh mục chia sẻ với quý chức Hội đồng Mục vụ khi chào ngài: “Xin quý ông bà đừng làm việc vì tôi hay vì bất cứ cha nào, nhưng ý thức mình đang làm việc cho Chúa. Xin tiếp tục đồng hành và cộng tác với cha xứ mới trong sứ vụ mới của ngài tại đây”. Tôi nhận thấy nơi lời nói ấy là cả một sự buông bỏ và thanh thoát của cha, sau những năm cha miệt mài cố gắng xây dựng cộng đoàn giáo xứ.

Tôi cũng không quên mẩu đàm thoại của mình với một chị nữ tu, khi chị nhận sứ vụ tại một miền đất xa xôi và không hề dễ dàng: “Cho đến giờ phút này, chị đã tìm thấy thánh ý Chúa trong sứ vụ của mình chưa?” – “Chị vẫn đang tìm kiếm, em ạ!”. Trong câu trả lời của chị, tôi nhận thấy một sự nỗ lực và phó thác hoàn toàn trong tình yêu quan phòng Thiên Chúa. Và chắc chắn, còn nhiều những câu chuyện và những chuyến phiêu du khác của mỗi người trong hành trình bước theo Chúa. Trong ngôn ngữ Việt, từ “gặp gỡ” thật hay. Có “gặp” sẽ có “gỡ”. Có vui mừng của phút giây tương phùng thì cũng có giọt lệ của giờ khắc chia xa… Vấn đề là ở mỗi người xác định tâm thế của mình như thế nào trước mỗi biến cố ấy. Đã là phiêu du, chắc hẳn sẽ bất ngờ! Đã là phiêu lưu, có lẽ sẽ có những khúc quanh co, chòng chành và chùng chình! Nhưng, có một điều chắc chắn:  

                                                                           

Trên con đường phiêu lưu của cuộc đời, chúng ta không đơn độc. Chúng ta có Lời Chúa như kim chỉ nam soi đường, có Giáo hội với huấn quyền và bí tích, có anh chị em bên cạnh để đồng hành và sẻ chia. Và như thế, được thúc đẩy bởi Chúa Thánh Thần, mỗi người sẽ viết nên câu chuyện lữ hành của đời mình, rất riêng và độc đáo dưới con mắt Chúa và tha nhân.

HHQ

Nguồn: tonggiaophanhanoi.org