Những bước chân linh mục

Có bao giờ bạn nhìn thấy một chủng sinh cười thật tươi khi cầm trong tay cây chổi quét sân chưa? Hoặc nghe thấy tiếng hát khe khẽ của ai đó trong bếp, giữa mùi thức ăn đang xào nấu thơm lừng? Tôi đã thấy – và chính những khoảnh khắc ấy làm tôi tin rằng ơn gọi linh mục bắt đầu từ những điều rất nhỏ, rất vui và rất… dễ thương như thế.

Người ta hay nghĩ ơn gọi linh mục là chuyện gì đó nghiêm trang lắm: cầu nguyện, suy niệm, học thần học, triết học, vâng phục, hy sinh… Ừ thì đúng, nhưng ẩn sau tất cả là một niềm vui âm thầm – niềm vui được thuộc trọn về Chúa và phục vụ người khác trong tình yêu. Niềm vui đó không phải thứ hào nhoáng bên ngoài, mà là một sự bình an sâu thẳm, nảy mầm từ một trái tim biết yêu và được yêu.

Tôi nhớ những ngày được cùng làm việc với các thầy – những chủng sinh sắp được truyền chức. Khi ấy, họ đâu khác gì chúng ta: cũng đùa, cũng vụng về, cũng có lúc bối rối vì deadline, hay tranh luận hăng say về một câu Kinh Thánh… Thế nhưng, giữa tất cả những điều tưởng chừng rất “đời thường” ấy, tôi lại thấy thấp thoáng một điều khác thường – một ánh sáng rất riêng trong ánh mắt họ. Ánh sáng của những người đang đi tìm và đang được tìm. Họ tìm kiếm ý Chúa, còn Chúa thì nhẹ nhàng đi tìm họ qua từng ngày âm thầm, kiên nhẫn.

Có lần, tôi hỏi một thầy: “Đi tu có vui không?” Thầy cười: “Vui chứ, chỉ là niềm vui ấy không ồn ào. Nó giống như cốc cà phê sáng – có vị đắng nhưng lại khiến ngày mới bừng tỉnh.”

Tôi thích hình ảnh đó – một niềm vui tỉnh thức. Niềm vui không loại trừ thử thách, mà vẫn rạng rỡ giữa những thử thách. Bởi có lẽ, linh mục không phải là người được Chúa cất khỏi khổ đau, mà là người học cách bước đi giữa khổ đau cùng Chúa bằng nụ cười và trái tim mở rộng.

Rồi một ngày, họ khoác lên mình chiếc áo lễ. Vẫn là con người ấy thôi – vẫn đôi mắt biết cười, vẫn tấm lòng nhiệt thành, nhưng giờ đây họ trở nên “người của Chúa” một cách trọn vẹn. Tôi nhìn họ, những người đã từng gọt củ, sắp ghế, bê ghế, đặt bàn ăn, phụ trách âm thanh trong các dịp lễ… giờ đây đứng nơi bàn thờ với đôi tay giơ cao chén rượu, bánh thánh mà lòng không khỏi bồi hồi. Bởi tôi nhận ra, mọi việc nhỏ họ từng làm đều là bước tập để dâng hiến trọn vẹn hôm nay.

Làm linh mục, có lẽ không chỉ là đứng trên bục giảng cao, mà là đứng giữa lòng đời – nơi nụ cười của Chúa vẫn rộn ràng trong từng con người. Là biết lắng nghe những nỗi niềm rất người, biết chia sẻ những giọt nước mắt thật đời. Là mang bình an của Chúa đến nơi bất an, và mang hy vọng của Chúa đến nơi mịt mờ nhất. Nhưng trên tất cả, làm linh mục là dám tin rằng Chúa có thể dùng chính sự yếu đuối của mình để thực hiện những điều kỳ diệu. Và có lẽ, điều kỳ diệu ấy bắt đầu khi người ta dám cười, dù chỉ là một nụ cười rất nhỏ giữa bao vất vả, bởi biết rằng: “Chúa vẫn đang ở đây.”

Tôi nghĩ đến ngày các thầy chuẩn bị được truyền chức. Tiếng hát dâng cao, hương trầm nghi ngút, và trong bầu khí linh thiêng ấy, tôi thầm nói với Chúa: “Cảm ơn Chúa vì những người đã dám nói lời Xin Vâng bằng cả cuộc đời mình.”

Và tôi cũng muốn nói với các thầy – những người sắp được gọi là “Cha”: Hãy luôn giữ lại trong tim nụ cười năm nào – nụ cười của những ngày trẻ trung, khi tay còn vướng chổi, áo còn lấm bụi, nhưng tim thì rực sáng. Bởi chính nụ cười đó là nơi Chúa đã bắt đầu câu chuyện tình giữa Người và thầy. Bởi ơn gọi linh mục không phải là một cuộc leo núi cô đơn, mà là một hành trình của yêu thương, được khởi đầu bằng một nụ cười, lớn lên trong phục vụ, và kết thúc trong niềm vui trao hiến trọn vẹn.

Nên nếu một ngày bạn thấy một linh mục đang cười rạng rỡ giữa những bận rộn của đời, hãy tin rằng đó chính là Chúa đang mỉm cười với thế gian qua khuôn mặt của người được sai đi.

Vậy là các thầy sắp sửa bước vào hành trình mới – thiên chức linh mục. Nhớ nhé, linh mục không phải siêu anh hùng, nhưng lại có “siêu năng lực” đặc biệt: đem Chúa đến với mọi người và… biết làm phép bánh mì biến thành bánh Thánh! Hãy bước đi với niềm vui, trái tim rộng mở, và đừng quên thỉnh thoảng dành cho mình một nụ cười hay một phút nghỉ ngơi. Chúc hành trình chuẩn bị tiến chức của các thầy tràn đầy hăng say, hi vọng và… thật nhiều niềm vui!

M.Mad

Nguồn: tonggiaophanhanoi.org