Một buổi sáng đẹp trời, tôi bị đánh thức bởi âm thanh của những chú chim hót bên ngoài ô cửa sổ, cùng với ánh nắng dịu nhẹ chiếu rọi vào khuôn mặt. Không phải là sự mệt mỏi thường ngày, tôi tỉnh dậy với một cảm giác khác lạ, một sự tỉnh táo, một nhận thức rõ ràng về sự ngắn ngủi của cuộc sống này. Tôi vừa nhận được một thông điệp kỳ lạ trong giấc mơ: “Nếu chỉ còn một ngày để sống, bạn sẽ làm gì?”
Nhìn quanh phòng, từng góc nhỏ thân thuộc nơi tôi đã trải qua biết bao nhiêu kỷ niệm: bức ảnh gia đình trên bàn, những cuốn sách yêu thích trên kệ, và chiếc đồng hồ đang tích tắc đếm ngược thời gian. Tôi quyết định rằng, nếu chỉ còn một ngày để sống, tôi sẽ dành trọn vẹn cho những người mình yêu thương và những điều mình trân trọng nhất. Vội vàng dọn dẹp lại căn phòng và chỉnh trang lại bản thân, tôi chạy xuống dưới nhà. Đập vào mắt tôi vẫn là những hình ảnh quen thuộc cùng những người đã luôn ở bên tôi từ khi tôi chào đời: Bố tôi đang ngồi xem bản tin thời sự buổi sáng; mẹ tôi thì đang bận rộn trong phòng ăn để chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Tôi vào bếp và nhìn mẹ tôi, nhìn khuôn mặt bà đã thay đổi nhiều những nếp nhăn theo năm tháng. Tôi cảm thấy thời gian sao đi nhanh đến vậy, chớp mắt đã hơn 30 năm rồi sao?
Tôi chạy lại ôm mẹ tôi và nói:
– Chào buổi sáng, mẹ yêu quý của con.
Bà giật mình quay lại và cười một nụ cười hiền từ với tôi, khuôn mặt mẹ vẫn luôn phúc hậu.
– Sao hôm nay anh lại tình cảm thế này, thật chẳng giống anh ngày thường gì cả. Mau ra gọi bố anh với Phong xuống ăn sáng đi.
Vừa nói xong, nụ cười của bà lại càng tươi hơn. Tôi lật đật làm theo lời bà nói, chạy ra gọi bố và em tôi vào ăn sáng. Thật vui mừng khi hôm nay, vợ chồng anh cả cùng hai đứa nhỏ nhà anh chị sang chơi. Chúng tôi dành trọn buổi sáng bên nhau, ăn sáng và ôn lại những kỷ niệm đẹp của gia đình. Tôi đã chủ động nói rất nhiều điều. Đây thật sự là một bữa ăn đúng nghĩa mà dường như tôi đã bỏ quên vì cuộc sống bận rộn công việc ngày này tháng nọ. Tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và hạnh phúc khi được ở bên bố mẹ và người thân, được nói những lời yêu thương tốt đẹp. Tôi nói với họ rằng tôi yêu họ biết bao nhiêu, điều mà tôi hiếm khi thể hiện. Bố mẹ tôi đã rất ngạc nhiên vì tôi nói những lời đó. Tôi hy vọng bố mẹ và mọi người sẽ cảm nhận được tình cảm chân thành từ tôi.
Buổi trưa, tôi dành thời gian cho người yêu của tôi. Tôi dẫn em đi ăn món mà em yêu thích. Ăn xong, chúng tôi dạo một vòng quanh phố Hà Nội. Thu Hà Nội thật đẹp, nhẹ nhàng và xao xuyến. Ngồi sau xe, em nói rất nhiều như những lần chúng tôi thường gặp gỡ trao đổi chuyện công việc cuộc sống hằng ngày. Tôi chỉ lắng nghe và hùa theo câu chuyện của em thôi. Chúng tôi dừng lại một công viên để đi dạo dưới thời tiết mát mẻ của mùa thu. Vừa đi tôi vừa nắm tay em, ngắm nhìn nụ cười tươi tắn, đôi mắt cong lên vì vui vẻ của em. Tôi sẽ ghi nhớ những hình ảnh đẹp đẽ này vào trong tâm trí. Nếu em biết đây sẽ là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau…Hy vọng em sẽ cười thật tươi ngay cả khi không có tôi ở bên cạnh. Chúng tôi đã từng nói chuyện với nhau và có những dự định cho tương lai sau. Điều đó làm cho chúng tôi có thêm niềm tin hy vọng và đón chờ những điều tốt đẹp phía trước. Mong rằng em sẽ gặp được một người khác có thể cùng em thực hiện được những dự định đó. Nghĩ đến việc em sẽ ở bên một người khác, một cảm giác khó chịu trỗi dậy trong tâm trí tôi. Tôi ước gì bản thân không nhận thông điệp kỳ quái đó, để tôi có thế tiếp tục thực hiện những việc còn đang dang dở. Nhưng rồi tôi đã kịp trấn tĩnh, suy nghĩ chậm lại để tiếp tục đón nhận thông điệp này với một cảm giác thoải mái hơn. Chúng tôi đã dành trọn thời gian ít ỏi còn lại bên nhau. Tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm và hạnh phúc khi được ở bên người tôi yêu thương.
Cuối ngày, tôi đến nhà thờ, nơi tôi thường đến để cầu nguyện và tìm sự bình an trong tâm hồn. Tôi nhìn quanh nhà thờ, tôi thấy đa phần là người già lớn tuổi đang đọc kinh, lần hạt. Cũng đúng thôi, những người trẻ như chúng tôi còn đang tất bật lo toan cho cuộc sống, đâu có thể dành nhiều thời gian mà đến nhà thờ được. Có chăng là cuối tuần cố gắng sắp xếp để dự lễ cho trọn mà thôi. Tôi thấy cuộc sống thật vô thường, lam lũ cả đời để rồi cơ thể không có chút nghỉ ngơi, và rồi tâm hồn mình cũng chẳng được thanh thản.
“Hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến” (Mt 24,42.44).
Tôi quỳ gối trước Chúa, thầm cầu nguyện và cảm ơn vì tất cả những gì Ngài đã ban cho tôi. Tôi ngồi thinh lặng một lúc, và nghĩ lại những điều đã xảy ra trong cuộc đời của tôi. Tôi cảm nhận được sự yên bình và lòng biết ơn sâu sắc trong tâm hồn. Ra về, tôi có gặp một ông lão. Ông bị thương tật bẩm sinh ở chân. Tôi thường gặp ông những hôm đi lễ cuối tuần. Người ta thường cho ông một vài đồng tiền lẻ để ông có thêm chút tiền chi tiêu trong cuộc sống. Tôi đến cạnh ông và chào hỏi, nói chuyện với ông một lúc. Mặc dù tôi thấy được sự khó khăn trên khuôn mặt khắc khổ của ông, nhưng trên môi ông vẫn luôn thường trực nụ cười. Trước khi tạm biệt ông, tôi lôi ví ra và lấy hết số tiền còn lại trong đó, gửi tặng ông như một món quà cuối cùng mà tôi làm được cho một người lạ không thân. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi cảm nghiệm thế nào là cho đi mà không mong nhận lại. Tôi nhận ra chúng ta lo toan, tính toán chi li cho cuộc sống này nhiều quá mà dường như quên đi mục đích sống thật sự trên cuộc đời này: “Yêu thương và cho đi để tâm hồn được an nhiên và hạnh phúc”. Một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với một người xa lạ như thức tỉnh tôi. Tôi thầm cảm ơn ông lão và chúc ông luôn khỏe mạnh và hạnh phúc trong cuộc sống của mình.
Tối đó, tôi đi gặp một vài người bạn, những người đã chơi cùng tôi từ nhỏ cho đến tận bây giờ. Cùng trải qua những năm tháng tuổi thơ đầy hồn nhiên vui vẻ. Một vài người đã lập gia đình và có con rồi. Đứa nào nhanh thì cũng đã hai nhóc rồi đấy, thời gian trôi qua nhanh thật. Chắc còn mỗi tôi chưa lập gia đình thôi. Lần nào gặp gỡ là tụi nó lại lấy tôi ra làm trò tiêu khiển. Chúng tôi cùng nhau ăn tối, cười nói trêu đùa với nhau và ôn lại những kỷ niệm vui vẻ. Tôi thấy thật hạnh phúc khi được ở bên cạnh những người bạn tốt của mình. Tôi chỉ mong cuộc sống của chúng nó sẽ ngày càng tốt hơn, hạnh phúc hơn. Tôi rất muốn chia sẻ những điều mà hôm nay tôi nhận ra được, để lũ bạn có một cái nhìn đúng đắn và tích cực hơn trong cuộc sống này. Nhưng tôi nghĩ chắc chúng nó sẽ cười phá lên, coi đó là một câu chuyện cười và lại bảo nhau hôm nay tôi say nắng rồi chăng? Ngồi với chúng nó một lúc, tôi xin phép ra về. Tôi muốn về nhà, về với gia đình của tôi.
Tôi trở về nhà và nhìn thấy mẹ tôi, chắc bà đang định đi ngủ. Tôi thấy bà đang bật đèn ngoài cửa, có lẽ là bà để đèn cho tôi nếu có về muộn thì cũng nhìn thấy đường. Mẹ luôn vậy, vẫn luôn là người chăm lo và để ý cho chúng tôi từng chút một. Tôi chạy lại ôm bà và chúc bà ngủ ngon. Tôi cũng muốn gặp bố để nói vài lời nhưng mẹ tôi bảo bố đã đi ngủ sớm rồi. Tôi đành lên phòng, đi ngang qua phòng đứa em, tôi thấy nó vẫn đang miệt mài với đam mê của chính mình. Chơi game, một bộ môn mà các bạn trẻ giờ rất thích. Tôi có nói vài câu và dặn nó ngủ sớm đi, nhưng dường như nó đang rất tập trung trong trận đấu còn dang dở mà bỏ ngoài tai những lời tôi nói. Tôi ước rằng có thể nói cho nó biết thế giới bên ngoài tươi đẹp như thế nào. Tôi mong rằng nó sớm nhận biết điều đó để có thể thoát khỏi cái thế giới ảo này. Tôi trở về phòng. Khi màn đêm buông xuống, tôi viết một lá thư cho chính mình. Trong thư, tôi ghi lại những điều tôi đã học được, những trải nghiệm tôi đã có trong ngày hôm nay và những ước mơ, những điều tôi muốn nhắn gửi đến tương lai. Tôi đặt lá thư vào một cuốn sách yêu thích, hy vọng rằng một ngày nào đó, sẽ có người đọc được và cảm nhận được thông điệp của tôi.
Khi đồng hồ điểm nửa đêm, tôi nhắm mắt lại, mỉm cười và cảm nhận lòng mình đầy đủ. Tôi đã sống trọn vẹn một ngày cuối cùng với tất cả tình yêu và lòng biết ơn. Và rồi, tôi chìm vào giấc ngủ với một tâm hồn thanh thản và hạnh phúc. Renggg….. Rengggg….. Tiếng chuông báo thức làm tôi giật mình tỉnh giấc, vẫn khung cảnh quen thuộc đó đập vào mắt tôi. Hóa ra tôi vẫn còn sống, tất những điều vừa xảy ra chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ chân thực đến lạ thường, nó làm cho tôi vẫn nhớ như in từng khoảnh khắc và từng cảm xúc đó. Tôi ngồi dậy và cầu nguyện với Chúa, tôi thầm cảm ơn Ngài đã ban cho tôi một giấc mơ lạ lùng đến vậy. Để tôi sớm nhận ra một thông điệp tuyệt vời, một điều tốt đẹp nhất đáng có trong cuộc sống này: “Yêu thương và cho đi” nó như kim chỉ nam dẫn lối tôi trong cuộc sống đời thường này. Nó làm cho tôi có những bước đi vững vàng hơn trên con đường dương thế. Tôi tỉnh giấc với niềm hân hoan và biết ơn vô hạn. Tôi có thể tiếp tục xây dựng những ước mơ, những điều còn dang dở. Tôi sẽ cố gắng làm nó thật tốt, sống thật có ích và cho đi nhiều hơn nữa. Tôi sẽ lan toả tình yêu thương đến cho mọi người bởi vì cho đi là còn mãi.
An-tôn Đỗ Thành Luân & An-na Tạ Thị Dung
Nguồn: tonggiaophanhanoi.org
TIN LIÊN QUAN: