Chúa Ki-tô là mục tử – Chúa nhật XVI Thường niên – Năm B

Mục tử” là một hình ảnh rất quen thuộc của nền văn minh nông nghiệp còn trong trạng thái thô sơ của thời du mục vùng Trung Đông. Hình ảnh này thật là đẹp, dễ thương và đầy cảm động đã được dùng để diễn tả tương quan giữa Thiên Chúa với Dân Ngài như “Mục tử” với “đoàn chiên“. Trong Cựu Ước, người ta gọi Thiên Chúa là mục tử của dân Ngài (St 49, 24 – 31; Gr 31, 10; Mk 7,14 v.v …). Ngài cũng tự ví mình là ”mục tửngười chăn chiên” và dân Ít-ra-en được Chúa chọn là đoàn chiên của Chúa: “Ta sẽ quy tụ phần còn lại của đoàn chiên Ta …Ta sẽ lùa chúng về đồng cỏ…” (Gr 23, 3).

Khởi đầu lịch sử thánh, dân Chúa chọn là dân du mục trên hành trình về Đất Hứa, trước hết là Áp-ra-ham từ Ur đến Can-đê, thứ đến là Môi-sen, kẻ chăn cừu nhận được mạc khải từ bụi gai đang cháy trong sa mạc, cho tới Đa-vít cậu bé chăn cừu ở Be-lem.

Đến lượt Chúa Giê-su, khi thấy dân chúng bơ vơ tất tưởi, thì động lòng trắc ẩn và ví họ như: “Đàn chiên không người chăn dắt” (Mc 6, 34). Người cũng tự nhận mình là “Người chăn chiên“. Vì thế, hình ảnh Chúa Giê-su Mục Tử nhân lành đã có từ rất sớm trong Ki-tô giáo. Người ta tìm thấy trong các hang toại đạo có bức khắc vẽ Chúa Giê-su với hình ảnh người chăn chiên dịu dàng và trìu mến, vác chiên trên vai, tìm kiếm con chiên lạc, đưa chiên về với đoàn của chúng để chia sẻ cùng một đồng cỏ xanh tươi. Khi lấy lại hình ảnh người mục tử và tự ví mình như thế, Chúa Giê-su đưa chúng ta về với hình ảnh cổ xưa trong Kinh Thánh, chứng tỏ Thiên Chúa không chỉ là Đấng dẫn dắt dân, hơn thế nữa Người còn là Đấng trao ban sự sống đời đời cho dân.

Vì muốn trao ban nên một khi đã trao ban thì Chúa bảo vệ giữ gìn. Các mục tử được Chúa trao cho chăn dắt đàn chiên Chúa không cẩn thận, Chúa nổi giận đòi lại chiên: “Khốn cho các mục tử làm tản mát và xâu xé chiên Ta… Các ngươi đã phân tán xua đuổi và không trông nom đoàn chiên Ta…Ta sẽ xét xử những hành động gian ác của các ngươi. Ta sẽ cho chúng có những chủ chăn để họ chăn dắt chúng” (Gr 23, 1-4).

Chúa chăm sóc chiên của Chúa như thế nào?

Những cảm nghiệm của con chiên dẫn chứng sự chăm sóc của chủ chiên: “Trên đồng cỏ xanh rì, Người thả tôi nằm nghỉ. Tới nguồn nước, chỗ nghỉ ngơi, Người hướng dẫn tôi; tâm hồn tôi, Người lo bồi dưỡng” (Tv 22, 1-3). Ðiều này có nghĩa là Thiên Chúa muốn chúng ta không những sống mà còn sống dồi dào, Ngài muốn hướng dẫn chúng ta tới các đồng cỏ tươi, nơi chúng ta có thể được nghỉ ngơi bồi dưỡng, sự sống ấy bắt nguồn từ tình yêu hỗ tương giữa Chúa Cha và Chúa Con. Thiên Chúa không muốn con người phải hư mất hay bị diệt vong, nhưng muốn con người đạt tới cùng đích là sống viên mãn tràn đầy. Ðó là điều mà bất cứ người mục tử nào cũng mong muốn cho đoàn chiên.

Trang Tin Mừng hôm nay, Chúa Giê-su tự giới thiệu mình như Mục Tử của đoàn chiên lạc nhà Ít-ra-en. Cái nhìn của Chúa trên đám đông dân chúng là cái nhìn “mục tử” đầy thương mến. “Lúc ra khỏi thuyền, Chúa Giê-su thấy dân chúng thật đông, thì động lòng thương, vì họ như đàn chiên không người chăn, và Người dạy dỗ họ nhiều điều” (Mc 6,34). Chúa Giê-su nhập thể dưới hình hài Thiên Chúa Mục Tử với kiểu giảng dậy của Người và các việc Người làm, bằng cách chữa lành các người đau yếu và tội lỗi, săn sóc những người ốm đau tật bệnh, để dẫn đưa họ đến bến bình an trong tình xót thương vô bờ của Thiên Chúa là Cha.

Vì kẻ dữ luôn tìm cách phá hỏng công trình của Thiên Chúa, bằng cách gieo vãi chia rẽ trong trái tim con người, giữa thân xác với linh hồn, giữa con người với Thiên Chúa, trong các tương quan liên bản vị, xã hội, quốc tế và cả giữa con người và thụ tạo. Kẻ dữ gieo rắc chiến tranh; Thiên chúa tạo dựng hòa bình. Hơn thế nữa, như thánh Phao-lô khẳng định: “Chúa Ki-tô là sự bình an của chúng ta, Người đã làm cho đôi bên nên một, đã phá đổ bức tường ngăn cách, tiêu diệt sự hận thù trong thân xác của Người” (Ep 2,14). Ðể chu toàn công trình hòa giải triệt để ấy, Chúa Giê-su Mục Tử Nhân Lành, đã phải trở thành Chiên Con, “Chiên Con Thiên Chúa… gánh tội trần gian” (Ga 1,29). Chỉ như thế Người đã có thể thực hiện lời hứa tuyệt diệu của Thánh Vịnh: “Lòng nhân từ và ân sủng Chúa theo tôi, hết mọi ngày trong đời sống; và trong nhà Chúa, tôi sẽ định cư cho tới thời gian rất ư lâu dài” (Tv 23, 6).

Người mục tử dẫn dắt đoàn chiên không đành lòng đuổi chiên nhưng đưa chiên tới đồng cỏ xanh tươi, tới suối nước trong lành. Tập hợp chiên lại xung quanh mình: “Mục tử tốt lành thí mạng vì đoàn chiên” (Ga 10, 11). Người vừa là Mục tử và vừa là Cửa chuồng chiên (Ga 10, 7) “Và chính nhờ Người mà chúng ta đôi bên được đến gần Cha trong cùng một Thần Trí” (Eph 2 18). Nhờ Người mà chúng ta đi vào sự sống của Ba Ngôi Thiên Chúa.

Thiên Chúa đã yêu thế gian như thế đó, “Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu thí mạng vì người mình yêu“. “Thiên Chúa là tình yêu” Ngài đã yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một (x. Ga 3, 16), không ngần ngại trao ban sự sống mình (x. Eph 2, 14).

Những lời trên thật cảm động và đầy an ủi biết bao cho nhân loại hôm nay, vì nó đáp ứng khát vọng sâu thẳm của con người: đó là sống, sống viên mãn, sống vui và sống đời đời!

 Lạy Ðức Trinh Nữ Ma-ri-a, Mẹ Chúa Ki-tô, Nữ Vương Bình An, Đấng luôn sống trong đồng cỏ Trời Cao, nơi Chiên Con Mục Tử hằng chăn dắt, cầu cho chúng con! Amen.

Lm. An-tôn Nguyễn Văn Độ

Nguồn: tonggiaophanhanoi.org