Tiếp kiến chung 11/6/2025 – ĐTC Lê-ô XIV: Không có tiếng kêu cầu nào mà Thiên Chúa không nghe thấy

Trong bài giáo lý tại buổi Tiếp kiến chung vào sáng thứ Tư ngày 11/6/2025, Đức Thánh Cha nói rằng thái độ của người mù Ba-ti-mê khi gặp Chúa Giê-su dạy chúng ta đừng bao giờ đánh mất hy vọng, ngay cả khi chúng ta cảm thấy cô đơn hay gục ngã, vì Thiên Chúa luôn lắng nghe chúng ta. Giống như Ba-ti-mê, tất cả chúng ta đều cần đến Chúa Giê-su để được chữa lành, được nâng dậy và tiếp tục bước đi.

Trong buổi Tiếp kiến chung vào sáng thứ Tư ngày 11/6/2025, Đức Thánh Cha đã bắt đầu suy ngẫm về một khía cạnh khác trong đời sống và sứ vụ của Chúa Giê-su, đó là những phép lạ chữa lành của Người. Ngài bắt đầu với việc Chúa Giê-su chữa lành người mù tên Ba-ti-mê.

Anh mù Ba-ti-mê cô đơn và bị bỏ rơi bên vệ đường. Khi nghe biết Chúa Giê-su đi ngang qua, anh đã lớn tiếng kêu xin, biết cách cầu xin, ném bỏ chiếc áo choàng, chạy đến với Chúa và nhận được điều anh khao khát: nhìn thấy lại được. Đức Thánh Cha nói rằng thái độ của Ba-ti-mê khi gặp Chúa Giê-su dạy chúng ta đừng bao giờ đánh mất hy vọng, ngay cả khi chúng ta cảm thấy cô đơn hay gục ngã, vì Thiên Chúa luôn lắng nghe chúng ta. Giống như Ba-ti-mê, tất cả chúng ta đều cần đến Chúa Giê-su để được chữa lành, được nâng dậy và tiếp tục bước đi.

Để được Người chữa lành, chúng ta cũng phải đặt mình trước Chúa – với lòng tin và chân thành – toàn bộ sự mong manh, đau khổ và yếu đuối của mình. Đồng thời, chúng ta cũng cần có khả năng từ bỏ những an toàn giả tạo, vốn nhiều khi ngăn cản bước chân ta, và can đảm ngẩng cao đầu để tìm lại phẩm giá của mình.

Trước khi Đức Thánh Cha bắt đầu bài giáo lý, cộng đoàn cùng lắng nghe đoạn Tin Mừng Thánh Mác-cô (10,49-52):

Đức Giê-su đứng lại và nói: “Gọi anh ta lại đây!” Người ta gọi anh mù và bảo: “Cứ yên tâm, đứng dậy, Người gọi anh đấy!” Anh mù liền vất áo choàng lại, đứng phắt dậy mà đến gần Đức Giê-su. Người hỏi: “Anh muốn tôi làm gì cho anh?” Anh mù đáp: “Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được”. Người nói: “Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh!” Tức khắc, anh ta nhìn thấy được và đi theo Người trên con đường Người đi.

Sau đó Đức Thánh Cha bắt đầu bài giáo lý. 

Bài giáo lý của Đức Thánh Cha

Anh chị em thân mến,

Trong bài giáo lý này, tôi muốn chúng ta chú ý đến một khía cạnh cốt yếu khác trong cuộc đời của Chúa Giê-su, đó là những phép lạ chữa lành của Người. Vì vậy, tôi mời gọi anh chị em mang đến với Trái Tim Chúa Ki-tô những đau khổ hoặc yếu đuối nhất của anh chị em, những nơi trong cuộc sống mà anh chị em cảm thấy bị chặn lại và bế tắc. Hãy tin tưởng cầu xin Chúa lắng nghe tiếng kêu của chúng ta và chữa lành chúng ta!

Không bao giờ được từ bỏ hy vọng

Nhân vật đồng hành với chúng ta trong bài suy niệm này giúp ta hiểu rằng không bao giờ được từ bỏ hy vọng, ngay cả khi chúng ta cảm thấy lạc lối. Đó là Ba-ti-mê, một người ăn xin mù lòa mà Chúa Giê-su đã gặp tại Giê-ri-khô (x. Mc 10,46-52). Nơi chốn này rất có ý nghĩa: Chúa Giê-su đang trên đường lên Giê-ru-sa-lem, nhưng Người bắt đầu hành trình – có thể nói – từ “địa ngục” Giê-ri-khô, một thành phố nằm dưới mực nước biển. Thật vậy, bằng cái chết của Người, Chúa Giê-su đã đến để đón lấy A-đam, người đã sa ngã, người tượng trưng cho mỗi người chúng ta.

Ba-ti-mê có nghĩa là “con của Ti-mê”: người này được miêu tả qua một tương quan, nhưng lại sống trong tình trạng cô đơn bi thảm. Tuy nhiên, tên gọi này cũng có thể có nghĩa là “người con của danh dự” hay “của sự ngưỡng mộ” – hoàn toàn trái ngược với hoàn cảnh của anh[1]. Và bởi vì trong văn hóa Do Thái, tên gọi mang ý nghĩa quan trọng, nó cho thấy Ba-ti-mê không thể sống đúng với ơn gọi của mình.

Khác với đoàn người đông đảo đang theo Chúa Giê-su, Ba-ti-mê ngồi một chỗ. Thánh sử nói rằng anh đang ngồi bên vệ đường, nghĩa là anh cần ai đó nâng dậy và giúp anh tiếp tục hành trình.

Chúng ta có thể làm gì khi rơi vào hoàn cảnh tưởng chừng không lối thoát?

 Ba-ti-mê dạy chúng ta hãy kêu cầu bằng chính những nguồn lực sâu xa trong lòng mình. Anh là một người ăn xin, anh biết cách xin, và thậm chí biết kêu gào! Nếu bạn thật sự khao khát điều gì, bạn sẽ làm tất cả để đạt được nó, dù người khác có trách móc, hạ nhục hay bảo bạn từ bỏ. Nếu bạn thực sự mong muốn, bạn tiếp tục hét lên!

Tiếng kêu của Ba-ti-mê được Thánh Mác-cô ghi lại – “Lạy ông Giê-su, Con vua Đa-vít, xin rủ lòng thương tôi!” (c. 47) – đã trở thành một lời nguyện nổi tiếng trong truyền thống Đông phương, mà chúng ta cũng có thể sử dụng: “Lạy Chúa Giê-su Ki-tô, Con Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi”.

Không có tiếng kêu cầu nào mà Thiên Chúa không nghe thấy

Ba-ti-mê tuy mù, nhưng điều nghịch lý là anh lại thấy rõ hơn người khác và anh nhận ra Chúa Giê-su là ai! Trước tiếng kêu của anh, Chúa Giê-su đứng lại và cho gọi anh đến (x. c. 49), vì không có tiếng kêu cầu nào mà Thiên Chúa không nghe thấy, ngay cả khi chúng ta không ý thức là mình đang kêu cầu Người (x. Xh 2,23). Có vẻ lạ là khi nhìn thấy người mù, Chúa Giê-su không đến ngay với anh; nhưng nếu suy nghĩ kỹ, đây chính là cách để đánh thức cuộc sống của Ba-ti-mê: Người thúc giục anh đứng dậy, tin tưởng vào khả năng bước đi của anh. Người đàn ông này có thể đứng lên, có thể trỗi dậy từ hoàn cảnh chết chóc của mình. Nhưng để làm điều đó, anh phải thực hiện một hành động đầy ý nghĩa: phải ném bỏ chiếc áo choàng của mình (x. c. 50)!

Dám từ bỏ sự “an toàn bề ngoài”

Đối với một người hành khất, áo choàng là tất cả: nó là sự an toàn của anh, là nhà của anh, là sự phòng thủ bảo vệ anh. Ngay cả luật pháp Do Thái cũng bảo vệ chiếc áo choàng của người hành khất, quy định rằng phải trả nó lại cho họ vào ban tối nếu nó được dùng làm vật thế chấp (x. Xh 22,25). Thế nhưng, nhiều khi chính những “an toàn bề ngoài” lại là điều ngăn cản chúng ta – những gì chúng ta khoác lên mình để tự vệ, ngược lại, lại ngăn cản chúng ta tiến bước. Để đến với Chúa Giê-su và để mình được chữa lành, Ba-ti-mê phải bày tỏ với Người tất cả sự yếu đuối mong manh của anh. Đây là bước cơ bản trong bất cứ hành trình chữa lành nào.

Ngay cả câu hỏi của Chúa Giê-su dành cho anh nghe cũng có vẻ kỳ lạ: “Anh muốn tôi làm gì cho anh?” (c. 51). Nhưng thật ra, không phải lúc nào chúng ta cũng muốn được chữa lành khỏi bệnh tật của mình; đôi khi, chúng ta chọn ở yên một chỗ để không phải gánh lấy trách nhiệm. Câu trả lời của Ba-ti-mê rất sâu sắc: anh dùng động từ anablepein, nghĩa là “nhìn thấy lại được”, nhưng cũng có thể dịch là “ngước nhìn lên”. Ba-ti-mê không chỉ muốn nhìn lại được, mà còn muốn tìm lại phẩm giá của mình! Để ngước nhìn lên cao, chúng ta phải ngẩng đầu lên. Đôi khi con người bị chặn lại bởi vì cuộc sống đã làm họ cảm thấy nhục nhã và họ chỉ mong tìm lại giá trị của mình.

Đến với Chúa bằng đức tin

Điều cứu Ba-ti-mê – và mỗi người chúng ta – chính là đức tin. Chúa Giê-su chữa lành chúng ta để chúng ta có thể được tự do. Người không ép Ba-ti-mê đi theo Người, nhưng bảo anh hãy đi, hãy tiếp tục cuộc hành trình” (x. c. 52). Tuy nhiên, Thánh Mác-cô kết thúc trình thuật bằng cách nói rằng Ba-ti-mê bắt đầu đi theo Chúa Giê-su: anh tự do chọn lựa đi theo Người, Đấng là Đường!

Anh chị em thân mến, chúng ta hãy tin tưởng mang đến với Chúa Giê-su những đau khổ của mình, và cả của những người thân yêu. Hãy mang đến với Người cả những nỗi đau của những người cảm thấy lạc lối, không lối thoát. Hãy kêu lên thay cho họ, và chúng ta tin chắc rằng Chúa sẽ nghe tiếng chúng ta và sẽ dừng lại.

[1] Đây cũng là lời chú giải được Thánh Au-gút-ti-nô đưa ra trong Sự đồng thuận của các thánh sử, 2, 65, 125: PL 34, 1138.

Nguồn: Vatican News