
Câu chuyện dưới đây được người kể chuyện ghi lại từ một lần tình cờ gặp gỡ hai đứa trẻ bán vé số trong một buổi tối cuối thu. Mọi chi tiết đều là thật – không thêm thắt, không hư cấu – chỉ là một lát cắt nhỏ của đời sống, nhưng đủ để khiến lòng người chậm lại và suy ngẫm.
Bảo – 13 tuổi, một cậu bé gầy gò, làn da rám nắng, tay ôm xấp vé số đi bán quanh khu Coopmart vào một buổi tối cuối tuần, giữa những hạt mưa phùn cuối thu.
Nó vừa bước ra từ siêu thị với túi đồ cá nhân trên tay.
Cậu bé nhìn nó bằng đôi mắt đầy mệt mỏi, ánh nhìn như muốn cầu xin. Cậu cất tiếng, giọng khàn khàn vì mời gọi cả ngày:
– Chú mua dùm con tờ vé số đi, vé ngày mai xổ ạ.
Nó chỉ khẽ lắc đầu. Không nói gì.
Có lẽ cậu tưởng nó chưa nghe rõ, nên lại đánh liều gọi thêm lần nữa, lần này to hơn:
– Chú ơi, mua dùm con một tờ đi ạ!
Nó vẫn lạnh lùng lắc đầu – như thể chẳng có chút bận tâm nào.
Nó cắm chìa khóa vào xe, chuẩn bị chạy về nhà. Nhưng đúng lúc ấy, nó chợt thấy một bé gái chạy lại – cũng ôm một xấp vé số, tay còn cầm thêm một hộp gì đó bọc trong túi nylon. Nhìn cách hai đứa ríu rít gọi nhau, nó mới biết tụi nó là anh em.
Nó đứng chững lại. Không hiểu sao trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác lạ – vừa áy náy, vừa thương thương. Nó gọi với theo:
– Ê, hai đứa!
Hai anh em lập tức quay lại, mặt sáng lên như vừa bắt được hy vọng:
– Chú mua ạ?
– Ừm… mỗi đứa bán cho chú hai tờ.
Hai đứa lập tức tranh nhau chọn những tờ vé số thẳng nhất, đẹp nhất đưa cho nó. Nó bất giác bật cười. Rồi hỏi tiếp:
– Thế hai đứa ăn gì chưa?
Cả hai đồng thanh, giọng đầy hãnh diện như khoe chiến tích:
– Bọn con ăn rồi ạ! Ăn cơm từ thiện buổi chiều người ta phát miễn phí ở chỗ kia á!
Nó gật gù, hỏi bâng quơ cho có chuyện:
– Thế giờ có muốn ăn gì nữa không?
Hai đứa thoáng ngập ngừng, quay sang nhìn nhau. Một lúc lâu sau, con bé em khẽ nói – nhỏ mà thật thà đến nhói lòng:
– Tụi con còn có một hộp cơm nữa đây ạ… nãy người ta cho thêm á…
Thế rồi, nó nhận lấy những tờ vé số, nhét vào túi quần. Cơn mưa phùn vẫn lất phất rơi, ánh đèn siêu thị hắt xuống mặt đường loang loáng nước, phản chiếu bóng hai đứa trẻ đứng bên cạnh chiếc xe máy cũ của nó.
Nó nhìn hộp cơm trong tay đứa bé gái, túi nylon đã bắt đầu rỉ nước, chắc là cơm nguội. Nó chợt thấy nghèn nghẹn trong cổ, không phải vì thương hại, mà vì một thứ gì đó sâu xa hơn như thể chính nó đang nhìn thấy mình của ngày xưa, cũng từng có những buổi tối… “lang thang”, cũng từng biết thế nào là đói.
– Thế hai đứa có hay đi bán ở đây không?
– Dạ có ạ, cuối tuần đông người nên tụi con hay ra đây bán.
– Thế…ba mẹ tụi con đâu rồi?
– Dạ… tụi con không có ba mẹ ạ, tụi con ở với bà nội. Bà già rồi, không đi làm được…
Nó im lặng. Không biết nói gì. Chỉ thấy lòng mình như bị ai đó bóp nhẹ.
Một lát sau, nó lấy ra hai cái bánh paparoti còn nóng trong túi giấy, mua để ăn khuya. Nó đưa cho hai đứa:
– Nè, bánh mì đó, ăn đi cho ấm bụng nhen.
Hai đứa tròn mắt nhìn nó, rồi đứa bé gái rụt rè nhận lấy, lí nhí:
– Dạ… con cảm ơn chú nhiều lắm…
Hai đứa trẻ vừa nhận bánh mì, vừa cảm ơn rối rít. Nó gật đầu, định quay xe đi thì cậu bé trai chợt hỏi, giọng ngập ngừng nhưng đầy tò mò:
– Chú ơi… nhà chú ở đâu vậy ạ?
Nó hơi bất ngờ, quay lại nhìn cậu bé. Ánh mắt cậu không hẳn là tò mò, mà như đang tìm kiếm một điều gì đó, một điểm tựa, một nơi chốn an toàn.
– Nhà chú hả? Chú ở trong nhà thờ kia kìa. Bọn con nhìn thấy chóp nhà thờ cao cao kia không?
Hai đứa trẻ ngước nhìn theo tay nó, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên. Ngọn tháp nhà thờ cách đó không xa, hiện ra rõ ràng giữa nền trời xám xịt, như một điểm sáng giữa thành phố đang dần chìm vào đêm.
– Ủa… chú ở trong đó luôn hả?
– Ừ, chú học ở trong đấy!
Đứa bé gái khẽ hỏi, giọng đầy tò mò:
– Nhà thờ đó tên gì vậy chú?
Nó mỉm cười, trả lời nhẹ nhàng:
– Nhà nguyện của dòng Thừa Sai Đức Tin, bên đạo Công giáo á. Đẹp lắm, có lễ mỗi ngày luôn nè. Nếu hai đứa đi qua thì ghé vào chơi cho biết nhé!
Hai đứa trẻ nhìn nhau, rồi gật đầu lia lịa, ánh mắt sáng lên như vừa được hứa hẹn một điều gì đó thật đẹp.
Nó nổ máy xe, chạy đi trong màn mưa. Nhưng lần này, lòng nó không còn lạnh như lúc nãy. Có lẽ, giữa những xấp vé số, những hộp cơm từ thiện, và ánh mắt trẻ thơ, nó vừa tìm thấy một điều gì đó nhỏ thôi, nhưng đủ để sưởi ấm cả một buổi tối cuối thu.
Cuộc sống ngoài kia vẫn tiếp tục, với những bon chen, những tất bật, và cả những ánh mắt lướt qua nhau như chưa từng tồn tại. Nhưng giữa dòng đời ấy, vẫn có những khoảnh khắc khiến người ta chậm lại, để thấy rằng, mưu sinh không chỉ là chuyện cơm áo, mà còn là hành trình giữ lấy nhân phẩm, giữ lấy niềm tin.
Hai đứa trẻ ấy, với xấp vé số, hộp cơm từ thiện, và ánh mắt sáng lên khi được hỏi tên nhà thờ, đã gieo vào lòng nó một điều gì đó rất thật. Một chút thương, một chút áy náy, và hơn hết là một chút hy vọng. Hy vọng rằng, dù cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu, thì lòng tốt vẫn có thể nảy mầm. Hy vọng rằng, giữa những đêm mưa cuối thu, vẫn có người chịu dừng lại, chịu lắng nghe, chịu thấu cảm.
Và có lẽ, đó cũng là điều mà đức tin Công giáo luôn nhắc nhở: “hãy sống với lòng thương xót, hãy nhìn thấy Chúa trong từng con người bé nhỏ, từng hoàn cảnh tưởng chừng như bị lãng quên. Bởi đôi khi, chính những người nghèo khổ nhất lại là người mang đến cho ta bài học lớn nhất về sự kiên cường, về niềm tin, và về tình người.”
“Quả thật, Ta bảo các ngươi: mỗi lần các ngươi làm điều đó cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy”. (Mt 25,40)
Mưu sinh – len lõi một chút hy vọng không chỉ là câu chuyện của hai đứa trẻ, mà là câu chuyện của tất cả chúng ta, những người đang sống, đang tìm kiếm, và đang học cách yêu thương giữa dòng chảy khắc nghiệt của cuộc sống hôm nay.
Gb. Viết Quang
Nguồn: tonggiaophanhanoi.org


TIN LIÊN QUAN: