Hãy ngẩng đầu lên – Chúa nhật I mùa Vọng – Năm C

Chúng ta bước vào Chúa Nhật thứ nhất Mùa Vọng, thời điểm muốn đánh thức chúng ta khỏi cơn mê ngủ, đánh thức trong chúng ta niềm tin và chờ đợi Chúa đến. Bài Tin Mừng hôm nay gồm có hai phần chính: Phần thứ nhất Chúa Giê-su nói với chúng ta về những điều cuối cùng, Người nói cho chúng ta biết sự kết thúc của thực tại, mục tiêu cuối cùng, việc Người đến trong vinh quang; trong phần thứ hai, Người nói về cách sống trong khi chờ đợi cuộc gặp gỡ với Ngài, những câu đầu tiên của Tin Mừng hôm nay nói với chúng ta về những điều cuối cùng, về những biến cố xảy ra trước khi Chúa Ki-tô đến trong vinh quang, những điều này làm chúng ta rung động: Sẽ có lo lắng… người ta sẽ chết vì sợ hãi… quyền năng trên Trời sẽ rung động… rồi họ sẽ thấy Con Người đến trong quyền năng và vinh quang… Tất nhiên, nếu dừng lại ở những câu này, chúng ta không hiểu được nhiều, nhưng đoạn mấu chốt quan trọng của Tin Mừng này là: “Khi những điều này bắt đầu xảy ra, hãy ngẩng đầu lên, sự giải thoát của các con đã gần kề”. Đây là chìa khóa quan trọng cho chúng ta: hãy “ngẩng đầu lên” ngay khi có điều gì đó khó khăn xảy ra. Hãy nhìn lên Chúa, đo lường những điều khó khăn không phải bằng sức riêng của chúng ta mà bằng sức mạnh Thiên Chúa ban cho chúng ta! “Chúng ta có thể làm được mọi sự trong Đấng ban sức mạnh cho chúng ta”, Thánh Phao-lô nhắc nhở chúng ta như thế. Chúng ta cần tự hỏi mình sống cuộc sống của mình như thế nào, chúng ta đối mặt với những khó khăn? Có những người đầy sợ hãi vì họ không thể sống như những con trẻ mà Chúa đã dạy. Có một số người coi cuộc sống này là tuyệt đối, và khi thời điểm cái chết đến họ nghĩ rằng sự kết thúc của mọi thứ đã đến. Cuối cùng, những lo lắng, sợ hãi của chúng ta phát sinh từ việc không biết đến tình yêu của Chúa, từ việc nghĩ rằng chúng ta phải làm mọi việc một mình. Cách sống trong những khoảnh khắc nhất định của những người biết đến tình yêu của Chúa, của những người tin tưởng vào Ngài thật khác biết bao. Chúng ta đang ở giữa cái cao cả và cái bi thảm, giữa cái kỳ diệu và cái suy đồi, đó là một khoảnh khắc. Những sự thật tương tự có thể khiến một người trở nên xinh đẹp hay khiến họ suy thoái, điều đó phụ thuộc vào cách sống của chúng ta, vào mục tiêu mà chúng ta đã đặt ra cho mình. “Chúng ta có thể trải nghiệm những sự kiện mà chúng ta phải đối mặt bằng cách ngẩng cao đầu hoặc chúng ta có thể phải cúi mặt xuống đất”. Phần thứ hai của Tin Mừng cho chúng ta biết cách chuẩn bị để gặp Chúa. Chúa Giê-su dạy chúng ta trước hết: “Hãy cẩn thận kẻo lòng mình nặng trĩu”. Để bay được, khinh khí cầu phải được cởi dây buộc bên dưới và không có trọng lượng quá nặng. Con tim của chúng ta như thế nào? Có phải nó là nơi sinh sống của những vật dằn giữ chúng ta bị đóng đinh vào trái đất này? Những điều đang đè nặng lên cuộc sống của chúng ta là gì?  Tiếp đến, Chúa Giê-su cảnh báo chúng ta về việc chè chén, say sưa và lo lắng cuộc sống tạm bợ này. “Tiêu tan”: thuật ngữ tiêu tan mang đến sự lãng phí tâm trí. Lãng phí sắc đẹp, phung phí của cải, có của cải mà không khai thác, để cho lãng phí. Chúng ta cần biết cho đi để đổi lấy những thứ lớn hơn. Giống như trong tự nhiên, một cái cây phải được cắt tỉa để sinh trái tốt, vì vậy chúng ta phải loại bỏ những thứ và hoạt động quá mức trong cuộc sống của mình. Say rượu, say sưa chè chén? Ngoài tật xấu của việc uống rượu, chúng ta có thể thấy ở người say rượu là sự tìm kiếm sự thỏa mãn ngay lập tức những thú vui, thú tính của mình, của những người không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì trên trái đất này, của những người tự trói buộc con tim vào một điều gì đó hoặc một ai đó khiến họ phải “phụ thuộc“, “chóng mặt“. Những lo lắng trong cuộc sống: điển hình của những người sống không tin tưởng vào Chúa quan phòng, như thể mọi thứ đều phải ở trên vai họ, có ý định tạo ra sự an toàn vật chất, lo lắng cho ngày mai, lo lắng về sự sở hữu… luôn chạy theo những mục tiêu mới.

Khi đối mặt với tất cả những điều này, chúng ta cầu xin Chúa luôn ban ơn cho chúng ta hiểu được những điều đúng đắn và thánh thiện cần làm để đạt được mục tiêu cuối cùng. Ước gì cuộc sống của chúng ta là sự chuẩn bị để gặp Chúa: nếu chúng ta sống như vậy chúng ta sẽ sẵn sàng ra đi. Đẹp biết bao cuộc sống của những người sẵn sàng ra đi, cởi mở với những điều mới mẻ, sẵn sàng ra đi, hướng về cõi vĩnh hằng!

Lm. Phê-rô Nguyễn Văn Cao

Nguồn: tonggiaophanhanoi.org