Đức tin biến điều không thể thành có thể – Chúa nhật XXVII Thường niên – Năm C

(Lc 17, 5-10)

Chiến tranh giữa Nga và Ucraina, Israel với một số nước Trung Đông, bất ổn chính trị ở vài nước, bạo lực và sự đổ vỡ niềm tin nơi xã hội, chúng ta lại được nghe một lời khẩn cầu thật đơn sơ nhưng đầy sức mạnh từ các Tông đồ: “Xin Thầy ban thêm lòng tin cho chúng con” (Lc 17,5).

Trước tình cảnh thế giới hiện nay, chúng ta hãy lấy lời cầu của các Tông đồ làm chính lời nguyện của mình mà dâng lên Chúa lời cầu nguyện thiết tha: Lạy Chúa, xin ban thêm lòng tin cho chúng con.

Đức tin biến điều không thể thành có thể

Đáp lại lời cầu xin của các Tông đồ, Chúa Giê-su đáp: “Nếu các con có lòng tin bằng hạt cải, thì dẫu các con khiến cây dâu này rằng: ‘Hãy bứng rễ lên mà đi trồng dưới biển’, nó liền vâng lời các con” (Lc 17,6). Một lời đáp đầy thách đố và cũng đầy khích lệ.

Chúa Giê-su không đo lường đức tin theo thước đo vật lý, nhưng theo sự sống động và quyết liệt của lòng tin. Một đức tin dù nhỏ bé, khi đặt trọn niềm cậy trông vào Chúa, vẫn có thể làm được những điều không thể.

Đức tin không phải là một cảm xúc mơ hồ, cũng không phải là một kiến thức thần học cao siêu. Đức tin là mối tương quan sống động với Thiên Chúa yêu thương, lắng nghe, và dẫn dắt con người đi qua bóng đen của sự dữ.

Lời Thiên Chúa dành cho người tin

Tiên tri Kha-ba-cúc sống trong thời buổi bạo loạn, chiến tranh tàn phá, đạo đức bị đảo lộn, người ngay bị thiệt thòi, nhiều người chất vấn Thiên Chúa, chính ngôn sứ thốt lên: “Lạy Chúa, tôi kêu cầu cho đến bao giờ mà Chúa không nghe?… Cướp bóc và bất lương trước mặt tôi…”. Nhưng Thiên Chúa không im hơn lặng tiếng. Ngài phán: “Người công chính sẽ sống nhờ trung tín” (Kb 2,4). Tức là, đức tin không phải là thoát khỏi khổ đau, nhưng là dám sống giữa đau khổ và trung thành với Thiên Chúa.

Bài học của Kha-ba-cúc là: đức tin trưởng thành không phải là đức tin có câu trả lời tức thì, nhưng là sự trung thành bền bỉ, dám sống lương thiện một giữa thế giới gian tà. Thiên Chúa không bịt tai trước tiếng kêu than, dù Ngài không đáp ngay lập tức. Điều Chúa muốn là trung tín, kiên nhẫn chờ đợi, và sống công chính dù trong bóng tối.

Sự kiêu ngạo và bất trung là thái độ của người cho mình là trung tâm, không cần Thiên Chúa, đó là con đường dẫn đến diệt vong. “Người công chính sống nhờ đức tin“. Nghĩa là không chỉ tin bằng lý trí, mà còn trung thành với Giao Ước: dám sống theo đường lối Thiên Chúa.

Trong cuộc sống, đôi lúc chúng ta không thấy gì xảy ra, nhưng hãy tiếp tục cầu nguyện. Cứ sống ngay lành và hy vọng dù có bị thiệt thân, ngay cả khi xã hội mất định hướng.

Thánh Phao-lô, từ trong ngục tù, viết cho môn đệ Ti-mô-thê-ô đang nhụt chí: Con chớ hổ thẹn làm chứng cho Chúa… nhưng con hãy đồng lao cộng tác với Cha vì Tin Mừng” (2Tm 1,8).

Đức tin không miễn trừ khổ đau, nhưng giúp ta đối diện đau khổ với hy vọng, vì “Thiên Chúa đã ban cho chúng ta thần trí dung mạnh, bác ái và tiết độ” (2Tm 1,7).

Thế giới hiện nay chiến tranh vẫn tiếp diễn, người Palestin loạn lạc, đói khổ, giao tranh tiếp tục leo thang tại Gaza City gây bao thù hận nơi Hamas và Houthi. Người tín hữu không chỉ sống nhờ thuốc men hay tiền bạc, mà sống nhờ niềm tin không lay chuyển rằng Thiên Chúa vẫn hiện diện, vẫn yêu thương, và vẫn dẫn dắt lịch sử.

Trong bóng tối của sự dữ, lý trí đôi khi bế tắc. Lúc đó, đức tin là ngọn đèn không tắt trong đêm tối. Đức tin và lý trí không loại trừ nhau, nhưng bổ túc cho nhau. Đức tin là chiếc khiên chắn trước mũi tên của kẻ thù; là cầu nối giữa linh hồn và Thiên Chúa.

Sống và thực hành đức tin qua tràng chuỗi Mân Côi

Người tín hữu chúng ta cần cố gắng thực hành đức tin, cho dù đức tin có lúc bị thử thách đến tột cùng. Tin là tiếp tục cầu nguyện, yêu thương và tha thứ dù thế giới đầy hận thù và chia rẽ. Hãy tin để mà sống và hy vọng.

Tháng 10 là tháng đặc biệt để sống đức tin qua việc lần chuỗi Mân Côi. Đức Ma-ri-a, Mẹ của những kẻ có lòng tin, đã sống lời “Xin vâng” không chỉ nơi biến cố Truyền Tin, mà suốt cả hành trình sống: từ nơi hang đá Bethlem, sang Ai Cập, đến dưới chân thập giá Chúa.

Thánh Giáo hoàng Gio-an Phao-lô II lúc sinh thời đã gọi Mẹ Ma-ri-a là “Người môn đệ đầu tiên của đức tin”. Mẹ không hỏi “tại sao?”, nhưng chỉ hỏi “Làm sao? “, rồi hoàn toàn tín thác.

Đọc Kinh Kính Mừng là chúng ta bước vào trường học của Mẹ, học cách suy niệm, kiên nhẫn, và dâng hiến. Lời kinh tuy đơn sơ mà người lính, người già, người bệnh, hay trẻ nhỏ đều có thể đọc, trở thành vũ khí của đức tin và hy vọng ở mọi nơi mọi thời. Lời Kinh ấy là cầu nối đất với trời, và con người trần thế với nhau.

Lạy Chúa, xin thêm lòng tin cho chúng con, nhờ lời chuyển cầu của Đức Ma-ri-a, Nữ Vương truyền Phép Rất Thánh Mân Côi. Amen.

Lm. An-tôn Nguyễn Văn Độ

Nguồn: tonggiaophanhanoi.org