
Phụng vụ Lời Chúa hôm nay trình bày cho chúng ta thấy: Thiên Chúa cất tiếng gọi mời và con người đáp trả. Chúa gọi I-sai-a (x. Is 6, 1-2a. 3,8), Chúa gọi Phê-rô (x. Lc 5,1-11) và Chúa gọi Phao-lô (1Cr 15,1-11). Cả ba đều thú nhận mình bất xứng, nhưng họ đã tin tưởng vào quyền năng của ơn thánh Chúa và sự đáp trả cách quảng đại hào phóng.
Mỗi người chúng ta đều được Chúa gọi. Nói về “ơn gọi”, người ta thường nghĩ về ơn gọi làm linh mục, ơn gọi sống đời thánh hiến; có người không nghĩ rằng sống đời hôn nhân gia đình là một ơn gọi. Tuy nhiên, ơn gọi cao quý nhất và căn bản nhất chính là ơn gọi làm con Thiên Chúa và là phần tử của Hội Thánh; mọi ơn gọi khác đều nhắm phục vụ việc sống ơn gọi này.
Chúa gọi I-sai-a
Bài đọc I trích sách tiên tri I-sai-a (x. Is 6,1-2ª, 3-8) thuật lại việc Chúa chọn gọi ngôn sứ I-sai-a. Trong một thị kiến uy nghi, I-sai-a cảm thấy mình hiện diện trước tôn nhan Thiên Chúa ba lần Thánh, khiến ông hoảng sợ và nhận ra sự vô phúc, bất xứng của chính mình. Thiên Chúa đã muốn chọn ông trở thành kẻ nói lời của Chúa. Chúa đã sai sứ thần lấy hòn than đỏ hồng đặt vào miệng ông và nói: “Hãy nhìn xem, than lửa này đã chạm đến lưỡi ngươi, lỗi của ngươi được xóa bỏ, và tội của ngươi được thứ tha” (Is 6,7).
Than hồng đã chạm vào môi ông, tội lỗi của ông đã được tha. Hành động này như một sự thanh tẩy cả con người và tâm hồn của I-sai-a, biến đổi ông trở thành người của Chúa, dành để phục vụ Chúa. Thế rồi ông cảm thấy sẵn sàng đáp lại tiếng Chúa gọi, và thưa: “Lạy Chúa, này con đây, xin hãy sai con” (x. Is 6,8). Sự thứ tha và lòng quảng đại của Thiên Chúa đã biến đổi I-sai-a thành đại ngôn sứ của Thiên Chúa.
Chúa gọi Phê-rô
Nếu như tiên tri I-sai-a được nhìn thấy vinh quang của Thiên Chúa qua một thị kiến, thì Tin Mừng Lu-ca cho thấy, các môn đệ đầu tiên đã hoàn toàn bị chinh phục bởi quyền năng Thiên Chúa nơi Đức Giê-su và khi Ngài mở lời mời gọi, các ông đã đáp lại một cách nhanh chóng và quảng đại.
Trong câu chuyện mẻ cá lạ lùng được Lu-ca thuật lại. Chúa Giê-su bước xuống thuyền của Si-mon, rồi ngồi trên thuyền mà giảng dạy dân chúng, có Si-mon ở bên để giữ cho thuyền khỏi tròng trành, còn Chúa Giê-su thì cố gắng giảng dạy đám đông. Chi tiết này cho thấy chắc chắn việc Chúa Giê-su bước xuống thuyền của Si-mon không phải là chuyện tình cờ, nhưng qua việc bước xuống thuyền của ông, Chúa cũng muốn bước vào cuộc đời và tâm hồn ông. Chúa đã mở lời để xin ông chèo thuyền ra xa bờ một chút, cũng có nghĩa là từ đây, ông được tách ra khỏi đám đông một chút để ông được ở gần Chúa, bên Chúa và cùng Chúa phục vụ cho việc rao giảng Tin Mừng.
Chúa Giê-su bảo ông Si-mon: “Hãy đẩy thuyền ra chỗ nước sâu, và thả lưới bắt cá” (Lc 5,4). Phản ứng của Si-mon là: “Thưa Thầy, chúng con đã cực nhọc suốt đêm mà không được gì hết; nhưng vì lời Thầy, con sẽ thả lưới” (Lc 5,8). Lời Chúa Giê-su tác động mạnh lên Phê-rô, đặt ông vào tình thế phải thả lưới bắt cá tiếp, dù kinh nghiệm ngư phủ là không thể. Phê-rô tin vào lời Chúa Giê-su, đức tin được nuôi dưỡng bằng tình Thầy trò, đức tin tái tạo cái mới và tôn vinh khả năng của con người. Ông tin Chúa, nên bắt được một mẻ đầy cá.
Bảo Phê-rô: “Hãy đẩy thuyền ra chỗ nước sâu“, là Chúa muốn ông bước ra ngoài sự an toàn, thói quen, chắc chắn, “và thả lưới bắt cá”. Ðứng trước sự lạ lùng ấy, Si-mon Phê-rô đã không ôm choàng lấy Chúa Giê-su để bày tỏ lòng biết ơn vì thu lượm được nhiều cá quá sức mong đợi. Nhưng, theo như thánh sử Lu-ca ghi lại, ông đã quỳ xuống trước mặt Người và thưa: “Lạy Chúa, xin tránh xa con đi, bởi vì con là một kẻ tội lỗi“(Lc 5,8). Chúa trấn an: “Ðừng sợ: từ đây con sẽ là kẻ chinh phục người ta” (Lc 5,10); ông đã từ bỏ tất cả để đi theo Người.
Chúa gọi Phao-lô
Phao-lô, khi nhớ lại rằng mình đã từng là một kẻ bách hại Giáo hội, ông thú nhận mình không xứng đáng được gọi làm tông đồ, nhưng ông nhìn nhận rằng, Chúa Giê-su Phục Sinh đã thương xót ông và đã thực hiện nơi ông những điều kỳ diệu, và bất chấp con người có giới hạn của ông, Chúa còn trao cho ông nhiệm vụ và vinh dự được loan truyền Tin Mừng (x. 1Cr 15,8-10). Há chẳng phải lòng thương xót Chúa biến đổi con người ông sao?
Kinh nghiệm cuộc đời
Sau khi giảng xong, Chúa Giê-su bảo ông Si-mon: “Chèo ra chỗ nước sâu mà thả lưới bắt cá” (Lc 5,4). Ông Si-mon đáp: “Thưa Thầy, chúng tôi đã vất vả suốt đêm mà không bắt được gì cả”. Nhưng có lẽ vì nể Đức Giê-su đã lên thuyền của mình, ông thưa với Chúa: “Thưa Thầy, chúng con đã cực nhọc suốt đêm mà không được gì hết ; nhưng vì lời Thầy, con sẽ thả lưới” (Lc 5,5). Kết quả là ông đã “bắt được rất nhiều cá, đến nỗi hầu như rách cả lưới” (Lc 5, 6-7), ông phải gọi các bạn chài đến giúp. Thấy vậy, ông Si-mon Phê-rô sấp mặt dưới chân Đức Giê-su và nói: “Lạy Chúa, xin Chúa hãy tránh xa con, vì con là người tội lỗi” (Lc 5,8). Đúng, chính lúc đó, và chỉ lúc đó (lúc ông khiêm tốn, chứ không phải lúc ông tự phụ), Chúa mới gọi ông: “Từ nay anh sẽ là người thu phục người ta” (Lc 5,10) (lưới người thay lưới cá, nhưng kết quả là do quyền năng của Thiên Chúa). Thánh Lu-ca ghi nhận: ông Si-mon và các bạn chài của ông, trong đó có ông Gio-an và em là ông Gia-cô-bê đã “đưa thuyền vào bờ, rồi bỏ hết mọi sự mà theo Người” (Lc 5,12).
Chúa đã kêu gọi các Tông Đồ để trở thành kẻ lưới người, nhưng ngư dân đích thực chính là Chúa: trò giỏi không chỉ giỏi chài, mà còn bắt cá người giỏi. Điều này chỉ có hậu nếu chúng ta liều bỏ tất cả để theo Chúa.
Chúng ta cầu nguyện cho nhau biết lắng nghe tiếng Chúa mời gọi chỉ vì Ngài yêu thương, và ta biết mau mắn đáp lại tình yêu đó bằng việc thi hành thánh ý Chúa.
Lm. An-tôn Nguyễn Văn Độ
Nguồn: tonggiaophanhanoi.org
TIN LIÊN QUAN: