
Giáo xứ Huổi Một, Sông Mã – nơi đau thương được sưởi ấm bằng lòng bác ái
Khi những cơn mưa mùa ngâu bão trút xuống núi rừng Tây Bắc, lũ quét không chỉ cuốn đi nhà cửa, hoa màu, mà còn nhấn chìm cả những giấc mơ bé nhỏ của bà con nơi Giáo xứ Huổi Một. Cảnh đời vốn đã lam lũ, giờ thêm đổ nát, chơi vơi trong mất mát và cô lập. Nhưng trong tăm tối ấy, một hành trình âm thầm khởi hành từ Hà Nội – mang theo lương thực, đồ dùng, và hơn hết, mang theo hơi ấm của tình người.

Tối 10/8/2025, Caritas Giáo Hạt Chính Tòa – Tổng Giáo phận (TGP) Hà Nội lặng lẽ lên đường. Hai chiếc xe – một chở người, một chở đầy hàng hóa, xuyên qua màn đêm và núi rừng trùng điệp, như những nhịp tim đầy thương cảm hướng về Huổi Một. Đoàn gồm 26 thành viên từ nhiều giáo xứ, quý sơ văn phòng và các cộng tác viên, dưới sự dẫn dắt của Cha Phê-rô Tạ Văn Thắng – Phó Giám đốc Caritas TGP Hà Nội, đã mang tình thương của cả cộng đoàn đến với những anh chị em đang gánh chịu thiên tai.
Sáng sớm ngày 11/8, Huổi Một đón đoàn trong làn sương mù bảng lảng và ánh mắt còn hoang mang, mỏi mệt của người vừa qua cơn lũ. Một Thánh lễ đầu ngày được cử hành tại Nhà thờ Giáo xứ Huổi Một như một khởi đầu linh thánh cho hành trình yêu thương, cầu mong cho những mảnh đời đớn đau tìm lại được bình an.

Điểm trường Bản Đứa – Trường Mầm non Anh Đào, Chiềng Sơ chính là điểm dừng chân của đoàn để gửi tặng 100 phần quà được trao tận tay bà con tại 2 bản: Huổi Sài (75 phần) và Bản Đứa (25 phần). Từng phần quà là những bao gạo, chai nước, màn, quần áo, sữa, bánh, mì tôm, và cả những tấm lòng gửi gắm trong từng đồng tiền mặt được trân trọng trao đi. Nhưng điều được trao nhiều hơn cả, là sự hiện diện. Là ánh mắt dịu dàng, là cái siết tay thật chặt, là lời hỏi han ngập ngừng mà chan chứa yêu thương.

Không chỉ dừng chân ở với Bản Đứa, Huổi Sài, đoàn đi sâu vào từng gia đình bị ảnh hưởng nặng nề nhất. Nơi lay động nhất, có lẽ là căn nhà nhỏ của ông E và bà Khó – nơi mà cơn lũ đã mang theo không chỉ tài sản, mà cướp đi hai người thân yêu. Trong tiếng nấc nghẹn, anh chị Tuấn – Hải người con trai thứ nắm lấy tay sơ Dung run run kể lại: “Lúc thấy nước lũ cuốn bố và anh, tôi chỉ biết đứng đó… Bất lực… chỉ biết khóc”. Câu nói như một nhát cắt vào trái tim. Không ai cầm được nước mắt, chỉ còn những bàn tay trong thinh lặng, đặt vào đó những phần quà thiết thực và trao đi ánh mắt đầy yêu thương. Không có lời nào đủ để xoa dịu nỗi mất mát, nhưng chính sự hiện diện và cảm thông chân thành đã trở thành nguồn an ủi lớn lao. Mỗi ánh mắt được nhìn thấy, mỗi bàn tay được nắm lấy, đều là một nhịp đập của tình bác ái đang hồi sinh giữa miền đất hoang tàn.

Đoàn cũng gửi tặng 20 phần cho Giáo xứ Tặng Sỏn và hỗ trợ 10 triệu đồng cho các em học sinh nội trú, những hạt giống nhỏ đang lớn lên giữa hoang tàn, cần lắm một bàn tay nâng đỡ để vươn mình về phía ánh sáng.

Cha Phó Giám đốc chia sẻ:“Chúng tôi đến đây không chỉ để trao quà, mà để nói với anh chị em rằng: anh chị em không đơn độc. Trong những mất mát tưởng chừng không gì khỏa lấp, vẫn có tình người ở lại” . Và quả thật, không phải chỉ là cứu trợ, đó là một chuyến đi của lòng bác ái sống động, nơi yêu thương được trao đi không bằng lời nói, mà bằng ánh mắt, bằng hiện diện, bằng đôi tay âm thầm lau nước mắt cho nhau.
Chiều muộn rời Huổi Một, tiếng cười trẻ thơ, bước chân theo xe và ánh mắt rạng ngời của cụ già khi nhận gói quà còn đọng lại trong núi rừng vắng lặng. Tình người như ngọn lửa âm ỉ xuyên qua đất đá, qua bao hoang tàn, thắp sáng niềm hy vọng hôm nay và mai sau. Xin tạ ơn Chúa đã dẫn dắt và bảo vệ hành trình này; tri ân sâu sắc đến các ân nhân, cộng tác viên và mọi thành viên Giáo hội đã cùng chung tay viết nên câu chuyện về sự sẻ chia và yêu thương. Nguyện tình yêu Thiên Chúa luôn lan tỏa khắp nơi, để trong mọi gian khó, ánh sáng hy vọng không bao giờ tắt.
Caritas Giáo hạt Chính Tòa
Nguồn: tonggiaophanhanoi.org
TIN LIÊN QUAN: